21/12/2011 03:50 GMT+7

Người mẹ thứ hai của Vân

ĐOÀN BẢO CHÂU - ĐỖ PHI
ĐOÀN BẢO CHÂU - ĐỖ PHI

TT - Câu ví von “Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng” đã hoàn toàn bị xóa nhòa tại ngôi nhà nhỏ TK6/25, P.Cầu Kho, Q.1, TP.HCM từ 13 năm trước.

UXef9Sfq.jpgPhóng to

Bà Vân, con gái Hồng Vân và ông Cường - Ảnh: Đ.P.

3g30 sáng, bà Trần Thị Ngọc Vân đã lục tục thức dậy chuẩn bị quần áo, thuốc men cho con gái Võ Thị Hồng Vân,17 tuổi, để em đi chạy thận cùng cha ở Bệnh viện 115. Sau đó, bà tất tả đến nhà chủ để làm thuê với công việc dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng. Mỗi ngày được chủ cho 20.000 đồng để ăn sáng, bà nhịn hết mang tiền về cho cha con Vân mua cơm ăn, chờ chạy thận ở bệnh viện. Chiều, bà gom góp thức ăn dư ở nhà chủ mang về cho gia đình nhỏ ba người ăn qua ngày.

Vân bị bệnh teo thận giai đoạn cuối nên ăn uống phải có chế độ kiêng khem rất kỹ. Thế nên dù ăn uống đạm bạc, lúc nào bà cũng phải cẩn thận, cố gắng cân, đong, đo, đếm từng gram thịt bò, thịt heo, từng chén canh, ly nước cho con.

“Hai trái thận của cháu giờ teo réo bằng ngón tay cái, bốn năm trời không biết đi tiểu một giọt, bởi vậy lúc nào cũng phải canh chừng, không cho uống nước nhiều, không ăn ngọt” - bà nói.

Chăm chút cho con là thế nhưng kỳ thực bà Vân chỉ là mẹ kế của Vân, sau khi mẹ ruột của em mất sớm. Hỏi có ai ác miệng nói ra nói vào “mẹ ghẻ con chồng” hay không, bà trả lời rổn rảng: “Trời ơi, tui ở với ổng được 13 năm rồi, bé Vân là con tui luôn chớ con chồng gì! Mẹ nào cũng vậy thôi, ai mà không thương con!”.

Từ khi nên nghĩa vợ chồng với ông Võ Văn Cường, chị dồn hết tình thương của mình cho con, bất kể bao nhiêu khó khăn dồn dập đè lên vai mình. Ngày con học mẫu giáo, tiểu học, bà cầm tay dắt con đến trường mỗi ngày, lo cho con từng bữa ăn giấc ngủ. Lên THCS, Vân phát bệnh suy thận. Chuỗi ngày nợ nần và “cắm trại” liên tục của ông bà trong Bệnh viện Nhi Đồng 2 bắt đầu. Ngày Vân lên cơn giật co rúm, tím tái đến rũ người, bác sĩ gọi người nhà vào ký giấy cam kết mổ là lúc ông bà đau đớn nhất.

“Nghe tiếng con khóc mà ứa nước mắt, vừa ký vừa run, may mà qua khỏi! Từ đó đến giờ 3-4 năm, vợ chồng tui toàn vui buồn theo bệnh tình của con” - bà tâm sự.

Ông Cường, chồng bà, đã nói về bà với ánh mắt đầy biết ơn: “Hồi đó mẹ ruột bé Vân mất, tui buồn lắm, đi lang thang nhậu nhẹt suốt. Lúc biết bé Vân bệnh cũng vậy, tui tưởng mình chết thêm lần nữa! Cũng may có mẹ nó bây giờ phụ tui, động viên hết sức nên mới ráng được tới giờ này!”.

Còn Vân đã viết về người mẹ kế thật xúc động trong bài tập làm văn ở lớp: “Tuy nói là mẹ kế nhưng mẹ yêu thương em nhiều lắm, em không gọi mẹ là dì mà đã gọi được hai tiếng mẹ Vân. Chắc có lẽ là ý trời, mẹ em phải rời xa em và cho em một người mẹ thứ hai”.

ĐOÀN BẢO CHÂU - ĐỖ PHI
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên