<?xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />
Phóng to |
- Nạc mỡ mà chi, em nghĩ chín rồi, đừng nói với em câu tái giá.
Vế đối được lưu truyền, một hôm có anh chàng hàng thịt đến giao hàng cho chị, xin đối rằng:
- Ruột gan thế đấy, tớ đau lòng lắm, hãy chia cùng tớ chuyện tâm can
Mặc dầu chưa được “nuột” lắm, nhưng cũng khá chỉnh, đúng khẩu khí của nhà nghề, đủ cả ruột, gan, lòng mề. Chị hàng phở chỉ cười xin khất.
Một anh hàng hoa quả cũng là bạn hàng với chị, xin đối như sau:
- Chanh chua để đấy, tớ yêu dừa lắm, hãy về cùng tớ để cam lòng.
Anh chàng cũng láu, đủ cả chanh, cam, “dừa” ý nói đến đôi gò “bồng đảo” của chị hàng phở và đầy hi vọng.
Không chịu thua, ông hàng thuốc Bắc phố huyện cũng đem đến vế đối viết trên vải điều sang trọng:
- Sâm nhung sẵn đó, ấy nên qui củ, chớ phiền lòng ấy khoản hồi môn.
Khá thật! Nào sâm, nhung, qui và hồi là tên những vị thuốc. Chị hàng phở xem chừng cũng chưa hẳn xiêu lòng thì một ông lang vườn khoan thai bước đến ngâm nga:
- Âm dương ắt thế, mợ nên ôn chuyện, phải nghe lòng mợ sức hồi xuân.
Chà! Thầy lang cũng cao tay, toàn chuyện âm, dương, hàn ôn (ấm lạnh) lại còn nghe được mạch chuyển trong con người phụ nữ đang hồi xuân phây phây kia!
Không biết chị hàng phở ưng vế đối của người nào nhất, và “tấm lụa đào phất phơ giữa chợ” sẽ về tay ai?
Ngày xuân xin bạn đọc bình tài đối và kết quả cuộc “tỉ thí” câu đối của họ.
LÊ HỒNG BẢO ANH (st)
Tuổi Trẻ Cười số 421 (01-02-2011) hiện đã có mặt tại các sạp báo. Mời bạn đọc đón mua để thưởng thức được toàn bộ nội dung của ấn phẩm này. Chúc bạn đọc có thật nhiều thời gian thư giãn thoải mái! |


Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận