![]() |
Đến ngày nhận công tác, ba mẹ lo lắng muốn anh trai tôi dẫn đi. Người anh trai là sĩ quan quân đội nói một câu tỉnh queo: “Đường ở mồm”! Thế là khoác chiếc balô, trong đó là tư trang, tôi lên Hà Nội xếp hàng mua vé đi Cao Bằng.
"Lắng nghe cuộc sống xung quanh, ta sẽ thấy những gì mình nên làm và những gì mọi người làm. Đừng bỏ đi, đừng ngoảnh mặt, đừng toan tính, cho dù trước mắt ta là những điều bé nhỏ, bình thường nhất..." NGUYỄN THỊ TÍNH |
Xe dừng, nơi cần đến tôi cũng đã đến: thị xã Cao Bằng. Tôi đã từng có ấn tượng rất sâu về một câu thơ của cụ Nguyễn Du trong Truyện Kiều: Canh khuya, thân gái, dặm trường và lúc ấy tôi thấy có mình trong câu thơ ấy. Đi đâu, đến đâu trong cái không gian tĩnh lặng, tối trời và cái tối ấy như đặc hơn ở vùng rừng núi biên cương, nơi mà cuộc chiến tranh biên giới vừa mới đi qua. Quan sát xung quanh, le lói những ánh đèn dầu thắp nơi xa, nơi gần càng làm tăng thêm cái lẻ loi của một thân một mình. Với bước đi nặng nề, với tâm trạng hoang mang cực độ và thật sự lúc đó nếu có chuyến xe về Hà Nội có lẽ tôi đã bỏ tất cả để quay về. Chưa định hướng được sẽ phải như thế nào tôi chợt nghe thấy tiếng hỏi nhỏ:
- Em về đâu? - Tiếng hỏi của một người lính đang khoác trên vai chiếc balô chiến trận.
- Em đi nhận công tác tại ty giáo dục (sở giáo dục).
- Hết giờ làm việc rồi, em có người nhà trên này không?
- Em... không!
- Anh có người quen gần đây, em đến đó nghỉ, sáng mai hãy đến ty giáo dục.
Một cuộc trao đổi ngắn giữa tôi và người lính. Đương nhiên như... người chết đuối vớ được cọc, mừng quá tôi xốc lại balô và đi theo người lính.
Trời tối, người lính đi trước, tôi đi liền ngay sau. Con đường đi lòng vòng, men lưng sườn núi. Đoạn đường không phải là xa nhưng cũng không hẳn là gần nên đi một lúc rồi mà vẫn chưa tới. Cũng vì đi lâu vậy nên từ vui mừng, tin tưởng, tôi lo lắng, nghi ngờ và từ chỗ sợ tối tôi đi liền sau người lính, nhưng giờ thì tôi sợ nên khoảng cách giữa tôi và người lính cứ xa dần (tôi đi chậm lại!). Cùng với việc giãn khoảng cách với người đi trước, chiếc balô tôi đeo ngay ngắn ở sau lưng giờ một bên quai đã rời khỏi vai, chỉ còn một chiếc quai bên vai phải để phòng nếu có... sự cố thì sẵn sàng bỏ của chạy lấy người! Thật may đến lúc lòng kiên nhẫn của tôi không còn bao nhiêu và đang hết sức căng thẳng thì người lính nói: “Tới rồi!’.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước vào căn nhà nhỏ ở chân núi. Mệt mỏi, tôi thiếp đi lúc nào không biết, khi thức dậy trời đã sáng lâu rồi. Người lính cũng đã trở về đơn vị. Không một lời chào, thậm chí đến tên của người lính tôi cũng không biết (ngày đó tôi nhát và luôn e ngại nên không dám hỏi).
Hỏi đường, chào chủ nhà, tôi đến ty giáo dục tỉnh Cao Bằng. Sau ít ngày nằm chờ tại ty giáo dục, tôi nhận quyết định về dạy học tại Trường cấp III Quảng Uyên, Quảng Hòa, Cao Bằng.
Hoàn thành nghĩa vụ bốn năm ở Cao Bằng, tôi về quê tiếp tục công việc dạy học. Từ cái ngày đầu tiên ấy đến bây giờ, 30 năm có lẻ đã trôi qua. Làm một giáo viên rồi được bổ nhiệm làm cấp phó của một ngôi trường, câu chuyện năm xưa ấy tôi đã không thể quên. Có những lúc chán nản vì cuộc sống bản thân không được như mong muốn, có những lúc gặp khó khăn, phức tạp trong công việc, cái ngày xưa ấy trở về với tôi và trong lòng cảm thấy ấm lại!
Không phải là đồng nghiệp, không phải là người thân, không phải là bạn bè mà là một người hoàn toàn xa lạ, một người bất chợt gặp trong một cuộc hành trình. Tôi đã nhận được sự quan tâm từ một người như thế. Sự giúp đỡ thật bình dị, giản đơn nhưng lại vô cùng ý nghĩa đối với tôi. Tôi đã không hỏi tên, địa chỉ, tôi đã không kịp nói lời chào, lời cảm ơn. Người lính ấy đã tình cờ đến và lặng lẽ đi khỏi cuộc đời tôi, nhưng những gì tôi có ngày hôm nay cũng một phần từ hành trang vào đời đó.
Sắp được nhận cuốn sổ hưu tôi càng hay nhớ đến câu chuyện đầu đời đầy ắp tình người. Viết lại câu chuyện này tôi không hi vọng tìm lại người năm xưa (vì đó là điều không thể và có lẽ người lính ấy cũng đã quên ngay từ lúc đi khỏi ngôi nhà nghỉ nhờ), chỉ muốn được giãi bày một nỗi niềm và gửi một lời cảm ơn chân thành trên trang giấy nhỏ (điều mà ngày xưa tôi chưa làm được). Và có lẽ còn lý do thôi thúc tôi cầm bút là muốn cho từ trong sâu thẳm lòng mình được vơi nhẹ đi một sự tiếc nuối, một nỗi ân hận vì ngày ấy tôi đã không đi, thậm chí không hề nghĩ tới việc tìm lại ngôi nhà xa lạ và người lính không quen!
Nhiều giải thưởng chờ đón người tham gia Cuộc thi Nét bút tri ân lần 3 bắt đầu từ ngày 20-11-2011 kéo dài đến 20-4-2012, do Trung ương Đoàn TNCS Hồ Chí Minh, Bộ Giáo dục - đào tạo, Ngân hàng TMCP Đông Á (tài trợ), Đài Tiếng nói nhân dân TP.HCM, báo Tuổi Trẻ, Ban thanh thiếu niên VTV6 phối hợp tổ chức. Sau ba tháng, cuộc thi đã nhận được hàng chục ngàn bài dự thi. Tham khảo thông tin chính thức về cuộc thi trên website www.netbuttrian.vn hoặc tuoitre.vn. Các bài thi đoạt giải đều có giải thưởng từ Ngân hàng thương mại CP Đông Á. |
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận