Ba tôi mất sớm, bỏ lại sau lưng mẹ tôi chưa đầy tuổi ba mươi .Đau đớn hơn, ngày Ba tôi mất, mẹ đang mang trong lòng một giọt máu chưa đầy một tháng tuổi. Đứa con gái mồ côi cha từ trong bụng mẹ ấy chính là tôi! Ba tôi mất, nổi đau tận cùng cứ như những mũi kim vá chèn lên cuộc đời của mẹ. Cùng lúc đó, mầm sống trong bụng mẹ mỗi ngày một lớn lên. Mẹ tôi vừa mừng, vừa lo, vừa chua xót và ngỡ ngàng khi biết mình mang thai. Mẹ kể rằng: Đứa con trong bụng mỗi ngày một lớn, mẹ thầm nghĩ: Nó sẽ là hình ảnh của ba tôi còn lưu giữ lại bên cuộc đời của mẹ! Nhưng…ngày nào ông bà nội tôi cũng hằn học mẹ rằng: “ Chồng mày chết mộ chưa mọc cỏ mà mầy có chửa? Đúng là đồ…. “. Xóm giềng dị nghị lời ra tiếng vào. Mẹ tôi câm lặng, nước mắt chan cơm!
Rồi một chiều cuối thu năm ấy, khi mẹ mang thai hơn ba tháng. Ông bà nội đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà. Mẹ lặng lẽ về quê ngoại. Một vùng quê quanh năm nghèo khó. Thân phận con người long đong với rẫy lúa, nương khoai. Nơi mẹ tôi sinh ra chấp chới với tuổi thơ và buộc mái tóc thề suốt một thời con gái. Ngoại dựng cho mẹ tôi một nép nhà tre sát bên nách nhà của ngoại. Hằng ngày, mẹ tôi oằn vai gánh từng nải chuối, buồng cau mua tận vườn quê gánh lên chợ huyện. Hết mùa, mẹ đi làm thuê. Ai thuê việc gì mẹ cũng làm. Từ những việc gặt lúa, đào khoai, chặt mía…những công việc thường ngày của người dân quê mẹ. Nhưng…mẹ tôi phải làm những phần việc nặng nhọc của một người đàn ông để được nhận tiền công nhiều hơn. Mẹ tôi siêu vẹo với nổi đau cơm áo, dành dụm chút tiền cho đến ngày sinh đứa con gái mồ côi của mình. Đứa con gái èo uột mà không biết mẹ phải chảy bao nhiêu nước mắt để chắt chiu cho nó nên hình.
Thế rồi tôi lớn lên trong bầu sữa ngọt ngào của mẹ và trong cả tiếng ru hò của ngoại tôi mỗi khi mẹ ra đồng. Tôi còn nhớ có lần khi tôi lên 8 tuổi, ngoại tôi bảo mẹ rằng: “ Con bây nó cũng lớn rồi. Bây liệu có ….đi thêm bước nửa thì…liêu coi…” . Mẹ tôi ôm chặt tôi vào lòng, hôn lên đôi mắt tròn xoe của tôi và rằng: “ Nó là nguồn sống của con. Con không thể…”. Tuổi thơ tôi bình yên trong tình thương yêu vô bờ của mẹ. Đáu đáu những kỉ niệm mà đến bây giờ tôi vẫn chưa thể nào quên.
Kỉ niệm về một chiều mưa rơi lất phất. Mẹ tôi quảy gánh hàng ra chợ. Trên đường về nhà, mẹ nhặt được một cuốn truyện có tựa đề là: TRUYỆN CỔ TÍCH VIỆT NAM. Mẹ lặng nhìn tôi và mĩm cười khi tôi mừng rỡ ôm cuốn truyện trên tay ngấu nghiến đọc. Nhưng…tôi chưa đọc hết một trang thì đứa bé hàng xóm chạy vào: “ Cô ơi! Cho con xin lại, cuốn truyện đó là của con đánh rơi!”.
Tôi nghe lời mẹ trả lại cuốn truyện nhưng ánh mắt thơ ngây của tôi tiếc nuối, đượm buồn. Thế là buổi chợ hôm sau mẹ tôi đi về với cuốn truyện cổ tích trên tay và bảo rằng: Nó là của con đấy! Tôi vui mừng khôn xiết . Nhưng mãi đến sau này tôi mới hiểu mẹ phải oằn thêm vai gánh để cho tôi tất cả! Kỉ niệm là một lần trên con đường đi học, ngang qua rẫy khoai lúc mẹ đang nghỉ trưa.
Tôi chạy đến bên mẹ và nước mắt tôi chợt tràn ra khi tôi nhìn thấy mẹ mình đang ăn cơm nắm, mà một phần cơm ba phần khoai. Khi mà phần cơm mẹ để dành cho tôi ở nhà trắng tinh. Ôi! Kể làm sao cho hết, chỉ biết rằng mẹ quên đi tất cả, hy sinh mọi thứ để nuôi lớn con mình!
Thời gian âm thầm chảy qua và tôi thành thiếu nữ. Hết trung học, tôi rời vòng tay mẹ lên thành phố. Kỉ niệm là ngày nhận tin tôi đậu đại học, mẹ cười rơi nước mắt. Mẹ nói : “ Lên thành phố ráng lo học nghe con. Con gái ráng học để sau này đỡ cực tấm thân!”. Tôi ôm chầm mẹ tôi và chạnh lòng nghĩ rằng: Rồi đây, đôi vai mẹ sẽ gánh thêm nhiều nổi lo toan khi tôi vào đại học. Nhìn lên mái tóc mẹ, mái tóc lấm tấm sợi bạc.
Tôi thầm nghĩ: Sợi tóc nào mẹ đã bạc vì con!? Nhưng rồi…người ta thường nói: “ Nước mắt chảy xuôi”. Tôi học, ra trường làm việc và lấy chồng luôn trên thành phố khi tôi chưa có một ngày chăm lo cho mẹ. Mẹ lại bảo: “ Con có chồng, sống hạnh phúc là mẹ yên lòng lắm rồi, đừng lo cho mẹ. Mẹ ở quê quen rồi, ở đây có bà con lối xóm, mẹ không sao đâu!” Cứ mỗi vài tuần, tôi lại về thăm mẹ. Cứ mỗi mùa hè, tôi lại đưa con tôi về chơi với mẹ lâu hơn. Và như thế, mỗi lần tôi trở lên thành phố, mẹ lại đứng lặng yên nhìn theo. Trong gió chiều hiu quạnh, mái tóc mẹ đã bạc trắng! Mẹ già rồi, con chạnh lòng khi nhận ra điều đó, Mẹ ơi!
Kỉ niệm là một ngày tôi nhận tin mẹ tôi hấp hối. Tôi tức tốc chạy về đến nhà, mẹ chỉ còn kịp trút hơi thở sau cùng trên tay tôi. Tôi chết lặng, đất dưới chân tôi như sụp đổ. Mẹ tôi ra đi khi tôi chưa kịp có một ngày phụng dưỡng mẹ. Tôi ôm chặt mẹ tôi và trong giây phút ấy, tôi hiểu rằng tôi đã mất đi một bến bờ bình yên nhất!
Tôi càng đau đớn hơn khi chính tay tôi trang điểm cho mẹ trước khi tẩm liệm. Tôi nhìn gương mặt mẹ thanh thản, mãn nguyện. Mẹ tôi thật đẹp và hiền hậu. Con gái trang điểm cho mẹ mà trong lòng con gái nghĩ: đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của mẹ được trang điểm, lần mẹ vĩnh viễn ra đi! " Con gái đau điếng từng khúc ruột, mẹ ơi!
Khi con ngồi viết những dòng này là tóc con cũng chớm bạc rồi mẹ ạ! Có những chuyện mà đến bây giờ con mới hiểu. Có những chuyện mà khi con sinh và nuôi con của con thì con mới hiểu hết nổi đau khổ trong cuộc đời của mẹ! Khi con biết đến cuộc thi này thì đã là ngày cuối cùng của hạn gửi bài. Con không sợ là mình không được dự thi, mà con sợ không có cơ hội để trải lòng mình. Có những câu chuyện mà suốt đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được cũng chỉ là những lời nói dở dang phải không mẹ!? Con viết những dòng này như một nén tâm hương. Kính dâng linh hồn mẹ. Và… “ Công ơn sinh thành ngày nao đền trả…mẹ ơi! Con nguyện nhớ lời mẹ khuyên…”
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận