![]() |
Lúc đó, em biết không, anh đã muốn bơi xuồng đến ngay để làm người lái đò đưa em sang sông, để em kịp trở về nhà sau giờ tan lớp. Anh không dám tới vì e rằng em sẽ thấy ngại, sợ em bảo anh có ý gì khác thì lại khổ cho anh. Nhưng, cuối cùng thì anh cũng đã trở thành người lái đò của riêng em. Mùa nước nổi năm đó cũng trở thành kỷ niệm đẹp của anh và em...
Anh đã tình nguyện rời khỏi cuộc sống nơi thành phố ồn ào, nhộn nhịp để mong tìm cho mình một cuộc sống khác, cuộc sống mà anh có thể cống hiến sức trẻ của mình cho mảnh đất mới... Vậy mà, có những lúc thất bại, anh lại mong được trở về thành phố. Và có lẽ, anh đã không thể bám trụ lại nơi này nếu không có em. Em đã mang đến cho anh tình cảm gắn bó yêu thương, để anh biết chia sẻ với những người dân quê còn nghèo khó, vất vả. Họ đã sống một cuộc đời tảo tần, bươn chải, để mong có được ngày hai bữa cơm no đủ. Nhưng, thiên nhiên luôn có những đổi thay mà con người không thể nào lường trước được. Khó khăn cứ chất chồng, đè nặng trên đôi vai của những người dân quê lam lũ. Mỗi năm, khóm chỉ một lần cho thu hoạch, khoai mỡ cũng chỉ có thể tồn tại mỗi một mùa vụ mà thôi... Có khi, mùa lũ về sớm là xem như mất trắng. Song, người dân ai cũng không quản ngại khó khăn, luôn vững chãi như cây tràm, đương đầu với mọi sự khắc nghiệt của thiên nhiên.
Còn em, em có thể có được một vị trí công tác tốt hơn nơi thành thị. Sao em lại trở về quê? Anh đã từng hỏi em nhiều lần như thế. Cho đến bây giờ, anh mới hiểu, bởi em yêu quê, yêu con sông, yêu cánh đồng khóm bạt ngàn, yêu rẫy khoai thẳng tắp. Em yêu những nụ cười quê thân thiện, ngọt ngào, gần gũi, yêu thương. Và em yêu lắm hương hoa tràm ngan ngát của quê mình.
Quê mình giờ đã thay da đổi thịt. Mùa lũ lại sắp về rồi đó em. Cánh đồng khóm, những liếp khoai không còn ngập nước vì đã có những con đê và những con đường quê giờ cũng được trải nhựa dễ dàng lưu thông hơn trước. Chiều nay, anh đứng lặng bên sông nhìn cánh hoa tràm rơi... Nỗi nhớ em quay quắt trong anh. Dòng nước lũ vô tình mang em rời khỏi cuộc đời anh. Em đã dang rộng đôi tay yêu thương để cứu lấy mạng sống những em học trò nhỏ cho đến khi kiệt sức. Anh tất tả chạy về. Nhưng, anh đã không kịp nói với em lời nào, không kịp nắm lấy bàn tay em và để nói với em rằng “Anh rất yêu em”.
Ở nơi xa kia, chắc em còn trách anh nhiều lắm. Bên em bao lâu mà anh chưa từng nói với em lời yêu thương của trái tim mình. Anh biết giờ không còn kịp nữa. Mai là giỗ em. Anh sẽ hái hoa tràm mang đến cho em…
Áo Trắngsố 21 ra ngày 15/11/2011hiện đã có mặt tại các sạp báo. Mời bạn đọc đón mua để thưởng thức được toàn bộ nội dung của ấn phẩm này. |
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận