Phóng to |
Đi dạy về khoảng 12g trưa trời nắng gắt, thấy một bà cụ tay ôm đống giấy bìa cactông, tay kia vác bao chất đầy vỏ chai, bao nilông với bộ dạng ốm yếu và mệt mỏi đang loay hoay bới đống rác để cố tìm mấy cái bao nilông, mấy vỏ lon bia và bất kỳ thứ gì có thể bán được.
Nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn và thân hình gầy gò khiến tôi động lòng liên tưởng đến bà nội tôi ở quê. Năm nay bà đã 80 tuổi và tết này đám con cháu chúng tôi về để mừng thọ bà, không biết con cháu của bà cụ kia ở đâu mà không nuôi bà để bà phải đi bới rác lượm từng bao nilông bán lấy tiền.
Chỉ còn vài ngày nữa là tết rồi, không biết bà đã chuẩn bị gì cho tết chưa? Hay tết đến bà lại vui trong lòng vì có nhiều thứ vỏ hộp bỏ ra, bà sẽ lượm được nhiều hơn như lon bia, vỏ đựng bánh trái và cả vỏ những chai rượu ngoại đắt tiền nữa.
Như phát hiện ánh mắt dòm ngó của tôi, cụ bà lẳng lặng bỏ đi trong khi đống rác đang bới dở. Vì là giáo viên nên tôi rất dễ đồng cảm với hoàn cảnh éo le của bà lão, tôi lân la lại gần hỏi chuyện thì biết bà tên là Nguyễn Thị Mối, năm nay 78 tuổi, hiện đang phải nuôi con trai năm nay 43 tuổi bị bệnh ho ra máu và cụ ông mù cả hai mắt, còn đứa con gái bị chồng bỏ, “bây giờ hắn phải lo cho con hắn hơi đâu mà lo cho mình”.
Cụ Mối cho biết mỗi ngày chỉ bán ve chai được 20.000 đồng nhưng đó là đồng tiền do chính sức lao động của cụ làm ra, tôi học được ở cụ sự cần cù và chịu khó.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận