Tuấn Anh và buổi tập cùng chuyên gia thể lực Forkel một ngày trước lúc bay sang Myanmar cùng tuyển VN. Ảnh: SĨ HUYÊN |
“Đêm trước ngày rời TP.HCM sang Myanmar cùng tuyển VN, tôi đã có linh cảm rằng mình sẽ là một trong hai tuyển thủ sau cùng phải nói lời tạm biệt AFF Cup 2016 - giải đấu quốc tế lớn nhất đầu đời của tôi trong màu áo đội tuyển VN. Linh cảm ấy đã trở thành sự thật bởi cái đầu gối “phản chủ” đúng vào thời điểm mà tôi cần có thể lực tốt nhất.
Công Phượng, Văn Toàn, Xuân Trường và Văn Thanh cũng từng dính những chấn thương khác nhau. Nhưng có vẻ như thần may mắn luôn mỉm cười với họ và lánh xa tôi. Năm 2015, tôi mất dịp đá SEA Games đầu tiên. Một năm sau lại vắng bóng tiếp ở AFF Cup. Chỉ trong 12 tháng, tôi mất cơ hội thi đấu ở hai giải đấu lớn mà bất kỳ cầu thủ trẻ nào cũng khát khao được có mặt.
Buồn nhưng nỗi buồn ấy cũng nguôi ngoai phần nào khi ngồi xem đồng đội thi đấu quyết tâm và khát khao cho đến giây phút cuối cùng trước khi hưởng được niềm vui chiến thắng nhọc nhằn trước Myanmar, Malaysia. Nhìn khoảnh khắc các tuyển thủ VN ôm nhau ăn mừng trên sân Thuwuna sau bàn thắng hay khi tiếng còi chung cuộc vang lên, tôi muốn rơi nước mắt vì sung sướng.
Nhớ lại hôm tôi rời thành phố Yangon (Myanmar), nhiều đồng đội, nhiều đàn anh đã ôm tôi và hứa: “Sẽ chiến đấu và chiến thắng để mang niềm vui đến với người hâm mộ, đến với Tuấn Anh...”. Thật tiếc khi tôi không được tiếp tục sống với bầu không khí thân ái của đội tuyển, không có mặt để cùng được chơi bóng, cùng sẻ chia khó khăn với đồng đội trước khi cùng hưởng niềm vui với mọi người.
Tôi không và mãi mãi không nghĩ rằng nếu có Tuấn Anh, đội tuyển VN sẽ mạnh hơn, hiệu quả hơn. Tôi hiểu rằng bóng đá là trò chơi của cả một tập thể, nếu may mắn, mình sẽ là một thành viên hoặc một mắt xích nho nhỏ để cùng nhau vận hành trơn tru. Thực tế, không có Tuấn Anh, tuyển VN vẫn tấn công lợi hại, phòng thủ kiên cường và cùng nhau đi đến chiến thắng trước Myanmar và Malaysia.
Giờ là lúc tôi phải chiến đấu với cuộc chơi khác, cuộc chiến trên giường bệnh. Bốn năm sau ngày qua Thái Lan phẫu thuật sụn chêm và tái tạo dây chằng đầu gối bị rách, hôm nay tôi lại đối đầu với khung cảnh toàn màu trắng để thay cho màu xanh của thảm cỏ, những dụng cụ y khoa thay cho quả bóng, sự tĩnh lặng thay cho tiếng rền vang từ cầu trường.
Ước ao lớn nhất của tôi trong “cuộc chiến” này là mình sẽ chiến thắng chấn thương để chóng quay lại sân cỏ. Rất mong thần may mắn sẽ mỉm cười cùng tuyển VN và với tôi trong những ngày tới...".
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận