24/05/2013 04:10 GMT+7

Trở về chốn bình an

ĐOÀN THẠCH BIỀN
ĐOÀN THẠCH BIỀN

TT - "Văn chương, với tôi, là một hành trình sâu nặng, là nơi chốn cho tôi trở về sau những vật vã, hoang mang, đau đớn..., để chữa lành những vết thương, bình an bước tiếp trong đời sống rộng dài phía trước...". Ðó là tự bạch của Ðỗ Ðức Anh trong tập truyện Hãy im lặng và hôn em đi (Tủ sách Tuổi Trẻ và NXB Trẻ).

Trở về chốn bình an

EKOvvFv9.jpgPhóng to
Ảnh: Gia Tiến
Những nhân vật của Ðỗ Ðức Anh ở khoảng tuổi 25 như tác giả. Có người là cha, có người đồng tính, có người là họa sĩ, có người là giáo viên... Tất cả quay cuồng trong công việc và quay cuồng trong tình yêu, vì "tình yêu đâu phải là thứ có thể dễ dàng quên đi" (tr.51). Nhưng họ đã xa nhau vì lỡ nói quá nhiều và rồi tìm lại gần nhau khi hiểu được giá trị của im lặng trong tình yêu. Kết thúc truyện của Ðức Anh thường "có hậu". Phải chăng tính "mô phạm" trong nghề nghiệp của anh đã ngấm sang văn chương? Nhưng cách viết của Ðức Anh, nhất là trong đối thoại, rất tếu táo, hóm hỉnh, đã lôi cuốn người đọc đến dòng cuối của truyện.

"Ta cần một chút chông chênh để cảm nhận rõ hơn về sự bình an trở lại" (tr.85). Hãy tiếp tục đi về phía trước dù có gặp nhiều chông chênh, đừng vội quay trở về tìm chốn bình an ở tuổi thanh xuân. Ðã im lặng rồi thì tiếp tục "hôn em đi", để cảm nhận vị ngọt ngào và cay đắng trong nụ hôn. Mong Ðức Anh sẽ viết tiếp phần cay đắng đó với nụ cười thường có trong truyện của anh.

ĐOÀN THẠCH BIỀN
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên
    H\u00e3y im l\u1eb7ng v\u00e0 h\u00f4n em \u0111i (T\u1ee7 s\u00e1ch Tu\u1ed5i Tr\u1ebb v\u00e0 NXB Tr\u1ebb)." />