04/05/2018 20:25 GMT+7

Đạp xe qua đèo Hải Vân và câu chuyện ấm áp tình người

NGỌC LÝ
NGỌC LÝ

TTO - Trong xã hội bon chen ngày nay khi sự ích kỷ, lừa lọc có phần lấn át những điều tốt đẹp thì hành động của những người bình thường dưới đây mới đáng trân quý làm sao!

Đạp xe qua đèo Hải Vân và câu chuyện ấm áp tình người - Ảnh 1.

Bạn đọc Ngọc Lý góp thêm một góc nhìn cho chuyên mục "Những ký ức đẹp"

Năm 2014, tôi có một chuyến đi để đời, dù không quá xa, không quá mạo hiểm nhưng đối với tôi, chuyến đi ấy đã để lại nhiều kỷ niệm mà mãi về sau này tôi vẫn không thể nào quên.

Thời điểm đó, tôi vừa thi đậu cao đẳng ở Huế sau một năm ở nhà ôn thi lại, tôi quyết định sắm cho mình một chiếc xe đạp loại tốt một chút để sẵn tiện cho việc đi học.

Tiếc thay, chiếc xe tôi thích thì ở Huế lại không có chỗ nào bán. Thế là tôi nảy ra ý định mua xe ở Đà Nẵng, rồi tự đạp xe ra Huế, một công đôi ba việc, vừa mua được xe vừa đỡ tiền vận chuyển, quan trọng hơn là tôi sẽ có được chuyến đi bằng xe đạp xuyên… tỉnh.

Phải nói một chút, nhà tôi có ba anh em, tôi thứ hai. Anh đầu tôi lúc đó đang học đại học ở Đà Nẵng, còn đứa em thì năm đó cũng thi đậu ở Huế với tôi.

Cho nên hành trình sẽ gồm có ba anh em, tuy nhiên, anh và em trai tôi thì đi xe máy, chở hết đồ đạc, còn tôi lựa chọn "đơn thương độc mã" trên chiếc xe mới của mình.

Đoạn đường từ Đà Nẵng qua Huế phải đi qua đèo Hải Vân, nếu không chọn gửi xe trung chuyển để đi qua hầm. Lúc mới đi, tôi cảm thấy rất sung sức, nhưng leo chưa được một phần tư đèo, tôi đã bắt đầu thấm mệt.

Dừng xe bên đường, tôi lấy chai nước cột phía sau yên xe ra uống. Đúng lúc anh và em tôi đi ngang qua (họ khởi hành sau tôi), tôi gửi anh mang giúp luôn chiếc cặp ra Huế.

Đi thêm một đoạn, nước tôi đã uống hết, đoạn đường trở nên dài hơn, tôi bắt đầu trấn an bản thân, rằng chỉ cần vượt qua nửa đèo bên này, sang bên kia sẽ thả dốc thoải mái.

Vì không phải là người thường xuyên đạp xe, nên việc đạp một đoạn đường dài mà dốc núi như vậy trở nên khó khăn với tôi.

Quá mệt, tôi dừng xe bên đường để nghỉ. Vừa lúc đó, có một người phụ nữ chở rau đi ngang qua, tôi đoán chắc là người buôn bán.

Người phụ nữ ấy đi đến chỗ tôi thì bỗng nhiên dừng xe, lấy chai nước trong cái túi ra đưa cho tôi và nói tôi uống đi, lấy sức mà đạp tiếp. Tôi vừa kịp nói lời cảm ơn thì người phụ nữ ấy lên xe đi tiếp.

Đi thêm một đoạn đường dài nữa, lúc này tôi đã đói bụng. Nhìn thấy một quán nhỏ bán đồ ăn ven đường, tôi ghé vào với hi vọng sẽ được ăn no lấy lại sức. Nhưng vừa ngồi vào quán, tôi chợt nhớ ra ví tiền đã để trong chiếc cặp mà tôi nhờ anh tôi mang giúp lúc nãy.

Thế là tôi buồn bã định bước ra, nhưng may sao lục trong túi quần còn vài đồng tiền lẻ, chưa tới mười nghìn đồng. Tôi nói nhỏ với dì chủ, dì làm cho con một tô bún với nước thôi, không cần thịt. Dì chủ hỏi thì tôi nói thật là để quên tiền.

Dì làm cho tôi một tô bún bình thường, có thịt đầy đủ, còn cho thêm hai cái bánh bao, ly trà đá. Lúc ăn, dì còn ngồi nói chuyện rất vui vẻ, khen tôi siêng, vì đạp xe qua cái đèo hiểm trở như vậy.

Ăn xong, dì không những không lấy tiền, mà còn dặn đi đường cẩn thận vì trời đã gần tối. Tôi chào dì và cảm ơn rối rít.

Tiếp tục cuộc hành trình mà lòng tôi vui đến lạ, cơ thể thì như được tiếp thêm sức mạnh. Trên đường đi, tôi cứ mãi suy nghĩ về những con người tốt bụng mà mình đã may mắn được gặp.

Họ cũng là những người bình thường, làm những hành động bình thường mà giữa con người nên có với nhau. Thế nhưng, trong xã hội mà nhìn đâu cũng thấy những tham lam, ích kỷ, lừa lọc, thì hành động của họ mới đáng trân quý làm sao!

Mời bạn tham gia viết bài 'Những ký ức đẹp'

Điều gì đã đọng lại trong bạn để trở thành ký ức không thể quên? Gợi nhớ ký ức không phải là khơi lại đống tro tàn. Ký ức đôi khi là hành trang, là chiêm nghiệm... để ta bước tiếp với đôi chân vững chãi. Có những ký ức rất đẹp, cũng có những ký ức khi hồi tưởng lại, ít nhiều trong chúng ta vẫn còn cảm thấy "nợ" người trong cuộc.

Nhằm ghi lại những câu chuyện của chính bạn hoặc của người khác nhưng gây nhiều xúc động trong bạn, Tuổi Trẻ Online kính mời bạn viết bài với chủ đề 'Những ký ức đẹp' cho chuyên mục Bạn đọc làm báo.

Bài viết không giới hạn về thể loại bao gồm: văn xuôi, văn vần, thơ, vè... dài tối đa 1.200 từ (có thể kèm clip, hình ảnh). Những bài viết khi đăng sẽ được trả nhuận bút.

Mọi thư từ, bài viết xin vui lòng gửi về: nhungkyucdep@tuoitre.com.vn hoặc dandt@tuoitre.com.vn. Thông tin bạn đọc, tài khoản... xin ghi rõ dưới bài viết. Chân thành cảm ơn!

TUỔI TRẺ ONLINE

Mời bạn đọc viết bài chuyên mục Mời bạn đọc viết bài chuyên mục 'Những ký ức đẹp'

TTO - Câu chuyện nào đã đọng lại trong bạn để trở thành quá khứ không thể quên? Nhằm ghi lại những câu chuyện của chính bạn hoặc của người khác nhưng gây nhiều xúc động trong bạn, Tuổi Trẻ Online kính mời bạn viết bài với chủ đề 'Những ký ức đẹp'.

NGỌC LÝ
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên