Cách đây gần 3 năm, tôi chọn cách ở nhà để chăm con và tập tành buôn bán nhỏ qua trang mạng xã hội. Công việc kinh doanh phát triển thuận lợi nhanh hơn tôi tưởng nên đã quyết định mở thêm một shop thời trang nhỏ ngay gần nhà, nơi rất gần các cao ốc văn phòng.
Buổi trưa là lúc đông khách hơn cả khi các nhân viên văn phòng đi ăn trưa rồi ghé qua shop thử thử, lựa lựa quần áo.
Có vẻ giới văn phòng rất chú ý đến thời trang, ăn mặc chỉnh chu nên cửa hàng buôn bán cũng khá, duy chỉ có điều nhiều người mua quen rồi… mua nợ vì lý do: không mang theo tiền sẵn.
Có người thì 2-3 ngày sau trả liền có người thì ngâm cả tháng do họ bận đi công tác (họ nói với tôi thế) hay không thuận đường nên cứ.. hay quên.
Rồi nhiều khách sau khi thử đồ miệt mài và quyết định muốn mua thì họ hỏi "Chị ơi, ở đây cà thẻ không?".
Câu nói này ban đầu làm tôi hơi khó chịu, cảm giác như người này không muốn mua đồ nhưng họ lấy lý do không có tiền sẵn để mua.
Nhưng dần sau, quan sát thì tôi mới nhận, rất nhiều người là giới văn phòng đi ăn trưa họ chỉ cầm chiếc điện thoại, trong đó nhét sẵn một tiền mặt và thẻ thanh toán. Có người còn khoe tôi họ có thể dùng điện thoại để thanh toán cho các bữa trưa.
Thế là tôi đặt một chiếc máy POS ngay tại cửa hàng. Thật không tin nổi vì tình hình buôn bán của tôi chuyển qua một bước ngoặt mới. Doanh số tăng, cửa hàng được nhiều người ghé hơn vì họ tin dòng chữ treo trước cửa "Accept Visa"…
Nhiều bạn gái văn phòng sau bữa trưa mạnh dạn tạt vào cửa hàng, chọn đồ rồi nhẹ nhàng rút thẻ thanh toán từ ốp điện thoại. Tôi nhận thấy khi tôi đa dạng phương thức thanh toán hơn thì doanh số cửa hàng cũng tăng theo.
Những đơn hàng trả bằng thẻ lại thường chi tiêu cao hơn tiền bằng mặt. Nhiều khách tâm sự trước đây, đi ngang qua cửa tiệm, thấy mấy chiếc váy xinh xinh mà không dám vào vì không đem tiền mặt!
Theo quan sát, những khách hàng sử dụng thanh toán trả thẻ là những người khá năng động và rất chịu chi.
Có một điều thoải mái nữa khi chấp nhận cho khách cà thẻ là cho chính tôi. Trước đây mỗi lần khách ra vào đông, tôi rất dễ bị luống cuống, tiền bạc vì thế nhầm lẫn thường xuyên như bữa cơm.
Có Tết tôi phát hiện mất đến mấy triệu đồng khi kiểm hàng và tiền thấy không khớp, chưa kể có lần tôi còn gặp phải tiền giả, mất toi cả triệu bạc.
Kết thúc mỗi ngày bán hàng, tôi cũng lo nơm nớp khi về nhà với túi tiền bán hàng trong ngày. Dù ông xã tôi có về trễ mấy tôi cũng ráng đợi ổng qua rước…
Thế nhưng, từ khi chấp nhận cho khách thanh toán bằng thẻ, tôi không còn cảm giác lo lắng đó nữa. Tôi bắt đầu học kiểm soát thế nào là dòng tiền, tiền ra, tiền vào như thế nào…
Tôi lập được một tài khoản trên ngân hàng và giao dịch không tiền mặt thường xuyên hơn, từ điện nước, tiền học phí cho con đến cả đi siêu thị, mua sữa… Ra đường, tôi chỉ mang theo một chiếc túi đeo chéo nhỏ, đựng vừa chiếc điện thoại.
Bây giờ, ở cửa hàng tôi, xét về đơn hàng thì thanh toán thẻ chiếm khoảng 35% nhưng xét về đóng góp doanh thu thì đến gần 70%. Giờ mọi thứ đã vào nề nếp.
Dù mỗi tháng tôi vẫn phải trả phí cho các giao dịch theo doanh số nhưng so với những thuận tiện đem lại cho việc kinh doanh, tôi thấy hoàn toàn xứng đáng.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận