28/01/2013 20:42 GMT+7

Ngậm ngùi tiễn "người tình già"

HỒNG HẠNH
HỒNG HẠNH

TTO - Vẫn là căn phòng ấy, nơi có bức tranh thư pháp ghi mấy câu thơ của nhà thơ Lưu Trọng Văn: “Về thôi, người tình già/ Về thôi/ Làm gì có trăm năm mà đợi/Làm gì có kiếp sau mà chờ…”.

Ca sĩ Đức Tuấn: "Nhạc ông không hề già, không hề cũ"Lắng đọng với năm bài hát vang bóng Phạm DuyTrái tim nghệ sĩ luôn lưu luyến cuộc đời

mXAYqOZ4.jpg
Nhiếp ảnh gia Thành Nguyễn, Đình Dzũ (phải) viếng cố nhạc sĩ Phạm Duy. Ảnh: T.T.D.

Nhưng giờ đây, người tình già đã về nơi xứ khác, để lại sau lưng nỗi tiếc thương của gia đình, bè bạn, người yêu thích những ca khúc của ông.

Hai hôm nay, chỉ có hai người con trai đang ở Việt Nam là Duy Cường và Duy Đức chạy tới chạy lui lo hậu sự cho bố, những người anh chị em còn lại sẽ về vào thứ tư.

“Về để đưa bố đi” - Duy Cường nói vậy, trong sự điềm tĩnh cố hữu nhưng đôi mắt ánh lên nỗi buồn vô hạn. Và khi tiếng loa nhạc phát lên giọng hát của Duy Quang, anh đã quay mặt đi nơi khác một vài giây, nói: “Nhớ anh Quang quá” rồi quay lại, tiếp tục câu chuyện với khách.

h2XnaNi9.jpg
Đạo diễn Phạm Hoàng Nam, ca sĩ Hà Anh Tuấn viếng cố nhạc sĩ Phạm Duy. Ảnh: T.T.D.

Con hẻm nhỏ lặng lẽ đón khách đến viếng. Nhiều vòng hoa của bạn bè, người hâm mộ, của các ca sĩ, nhạc sĩ, đạo diễn. Có những người có danh phận, tên tuổi, cũng có những người hâm mộ tự nhận mình là “vô danh”, họ không ghi tên mình vào danh sách người đến viếng để sau này gia đình cảm ơn mà chỉ xin phép được cúi đầu rồi đi ngay.

Có người đeo kính ra dáng trí thức, cũng có người chân đất lam lũ, trong túi còn lấp ló xấp vé số…

Mm8YcgmK.jpg
(từ trái) Đạo diễn Phạm Hoàng Nam, nhạc sĩ Bảo Chấn, nhà nghiên cứu Nguyễn Đắc Xuân, nhạc sĩ Minh Châu tại lễ viếng. Ảnh: T.T.D.

Nhạc sĩ Minh Châu, vừa từ Hà Nội vào, đã đến viếng bố của người bạn quá cố của mình. Anh ngậm ngùi: “Mỗi khi đi ngang cư xá Chu Mạnh Trinh, tôi vẫn hình dung cảnh anh Duy Quang, chị Thái Hiền và những người chị em khác đứng trước nhà, nhoẻn miệng cười”.

Như một loại nhạc thần

“Tôi và Phạm Duy gặp nhau ở tinh thần dân tộc. Phạm Duy trải tinh thần dân tộc vào các nhạc phẩm của mình, còn tôi khi Việt hóa kinh Phật cũng là ý ấy. Và tôi nể nhất Phạm Duy ở tinh thần nhạc của ông. Phạm Duy suy nghĩ về nhạc ngay cả lúc nói chuyện với người khác, và ông có rất nhiều ý nhạc lạ…”

(Nhà thơ Phạm Thiên Thư)

L.Điền ghi

Nhạc sĩ Bảo Chấn và nhà nghiên cứu Nguyễn Đắc Xuân góp chuyện bằng giọng nói nhỏ nhẹ, kể những kỷ niệm của mình với âm nhạc của nhạc sĩ Phạm Duy, hồi nhớ về tâm tình của người đã ra đi…

Bác sĩ Phạm Văn Căn, đại diện dòng họ Phạm ở Việt Nam, là người đầu tiên ghi trong sổ tang những dòng thương tiếc người con ưu tú của dòng họ mình. Những người bạn cũ chỉ ghi vỏn vẹn hai dòng: “Bạn bè thương tiếc anh. Từ nay, mãi mãi”.

Nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 viết những dòng xót xa nghẹn đắng: “Năm em 20 tuổi, anh đã tin tưởng giao cho em đệm đàn bài Con đường cái quan. Em một đời ghi nhớ sự tin tưởng và tình thương của anh với em”.

Có một vị khách đặc biệt đến viếng nhạc sĩ: Kyo York - một ca sĩ nghiệp dư người Mỹ hát tiếng Việt: “Kyo là một người nước ngoài. Những tác phẩm của nhạc sĩ Phạm Duy đã lay động lòng tôi. Lần đầu tiên tôi nghe bài Cây đàn bỏ quên, tôi đã rất rung động. Tôi đã hiểu nhiều điều về văn hóa và con người Việt Nam qua các ca khúc của nhạc sĩ Phạm Duy”.

Còn nhà thơ Phạm Thiên Thư, tác giả phần lời của nhiều ca khúc mà nhạc sĩ Phạm Duy đã phổ thơ, để lại dòng lục bát: “Anh Phạm Duy ơi/ Buồn buồn tôi hỏi cái tôi/Cái vừa đến, cái đi rồi, lạ nhau”…

Thì thôi, đã có đến ắt có đi, người đã về trên con đường cái quan và người ở lại ngậm ngùi tiễn đưa!

Xin được tạ từ mãi mãi…

HỒNG HẠNH
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên