Phóng to |
Ảnh: Trung Uyên |
Bà nói: “Chúng tôi đã thăm khám cho cô ấy. Hai tiếng nữa sinh. Mọi việc sẽ tốt đẹp. Gia đình cứ yên tâm”.
Chúng tôi chờ đợi trong thắc thỏm. Chừng gần hai tiếng sau, hai cô gái trẻ có lẽ là hộ lý hoặc y tá gì đó bước đến dìu con gái tôi đứng dậy. Dường như cháu đau quá nên gượng một lúc mới đứng dậy nổi, tay ôm bụng, mặt nhăn nhó.
Tôi nhìn con mà lòng xót xa như chính mình đang đau. Một trong hai cô gái Czech vừa vuốt vuốt bụng con gái tôi vừa khẽ nói một câu gì đó, rồi đưa cháu vào phòng sinh. Con gái út tôi giúp chị đứng dậy xong quay lại nói với tôi: “Mẹ có biết họ vừa nói gì với chị Oanh không? Họ nói: Chị hãy cố lên. Chỉ mươi phút nữa chị sẽ có một thiên thần”. Tôi nhẹ người vì câu động viên rất đúng lúc đó và lòng thấy yên tâm lạ lùng.
Lát sau từ phòng sinh, bà bác sĩ bước đến chỗ gia đình chúng tôi: “Xong rồi. Tốt đẹp rồi. Ai là cha cháu bé?”. Con rể tôi đứng dậy tiếp chuyện bà. “Con gái anh xinh như một nàng công chúa. Đây là bước chân đầu đời của bé. Anh hãy giữ lấy làm kỷ niệm”. Nói rồi bà đưa ra một tờ giấy cứng trắng tinh, trên có hai vết chân nhỏ xíu bằng máu. Góc trái bên trên ghi: “Bao Anh Phamova. Sinh lúc 12g15..., cân nặng 2,9kg, dài 46cm”. Gia đình tôi thống nhất đặt tên cháu là Bảo Anh, cháu họ Phạm, sinh ở Czech nên giấy chứng sinh ghi họ là Phamova.
Ánh mắt con rể tôi sáng lên. Tôi đọc thấy niềm hân hoan vui sướng vô hạn của cháu qua ánh mắt ấy. Cháu nói với tôi: “Con sẽ ép plastic để lại mãi mãi”. Chưa hết. Về đến buồng nghỉ, trên tủ đầu giường con gái tôi nằm đã có sẵn một bó hoa, một thiếp chúc mừng và một gói quà.
Bà bác sĩ chỉ những thứ đó nói: “Đây là thiếp và quà mừng của cơ quan bảo hiểm y tế nhờ chúng tôi chuyển đến chị. Chị có thể mở gói quà”. Con rể tôi đỡ gói quà, mở ra. Đó là một tá bỉm để đóng vệ sinh cho bé, một suất ăn chiều và một cuốn sách ảnh cỡ lớn hướng dẫn cách chăm sóc bé. Rồi bà ân cần nhắc: “Gia đình chỉ nên lưu lại đến trước 17g. Mọi việc ở đây có chúng tôi lo. Tất cả cũng sẽ tốt đẹp như vừa qua”.
Phòng cháu rộng rãi, thoáng. Chỉ có mình mẹ con cháu nằm nên thừa những hai giường. Tôi ngỏ ý muốn ngủ đêm lại với con và cháu nhưng con rể tôi nói luôn: “Không được đâu mẹ ơi và cũng không cần thiết phải vậy. Họ chu đáo lắm. Còn hơn mình nhiều. Mai con lại đưa mẹ vào thăm cháu”.
Câu chuyện cách đây đã mấy năm. Kể lại ở đây để cho thấy ngành y tế của ta kém nước ngoài lại là cái nằm trong tầm tay, không phải tốn kém mua bán học hỏi đâu xa. Đó là sự tận tụy phục vụ, chia sẻ, an ủi và nụ cười. Dễ vậy mà sao khó thế?
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận