07/11/2010 02:14 GMT+7

Buổi trưa yên ắng

Truyện 1.187 chữ của LAM  GIANG
Truyện 1.187 chữ của LAM  GIANG

TT - Chuyến xe đò đưa Hà từ Ba Đô vào Động Hải từ sớm. Loanh quanh một hồi Hà mới chọn quán cà phê Hoa Mơ đông đúc trên đường Quang Trung.

Hà mừng khi chỉ liếc qua đã thấy vài đôi giày không còn láng lấp ló dưới gậm bàn. Mở nghề hôm ni chắc khá đây, Hà nghĩ. Chiếc túi xách cải tiến từ cái cặp sách cũ phành phạch đập vào phần mông trên của Hà theo mỗi bước đi.

vV2g03pp.jpgPhóng to
Minh họa: TRẦN NGỌC SINH

Hai bàn. Hai dãy bàn. Một vòng quanh. Bàn mô cũng như nêm người vô, rứa mà chẳng ma mô đoái hoài cho miềng một đôi. Hà tự an ủi: bảnh mắt ra chắc người ta đang khoan khoái tận hưởng không khí yên lành, miềng kỳ kèo quá họ đâm ghét, có khi lại không được chút chi.

Hà ra gốc cây vú sữa ngoài bãi để xe ngồi ngó vào.

Thứ không khí hầm hập của những buổi sáng trước sớm ni răng không còn. Khoảnh sân của quán cà phê ngập đầy những ngọn gió biển hây hẩy thổi, vuôn vuốt qua da Hà như ru. Con mắt dậy sớm đón chuyến xe đầu tiên giờ làm Hà có cảm giác sao sao ấy. Vạt áo không còn hai cái nút phía dưới cứ phất lên, phật phật vào da bụng Hà nhồn nhột.

Giọt nắng lọt qua kẽ lá vú sữa đã dọi đứng vào mắt. Hà sấp ngửa lao vào quán. Những đôi giày đông đúc sáng ni vợi mô cả. Một bàn... Năm bàn. Quái, vẫn không có ma mô cho miềng đánh một đôi gọi là. Không khéo hộp xi mua hôm qua bị dớp rồi. Tiệm nớ khi miềng mua xi đã chộ mấy chị tóc hung tóc vàng có mặt từ khi mô, đang chọn giày chọn dép, ngả ngớn với mấy anh tóc đỏ. Cầm hèn chi...

Những đôi giày lộp cộp đi ra.

Bụng Hà bắt đầu ục ục đôi cái. Chắc giờ ni ở nhà ba mạ với thằng Hòa đang ăn cơm. Miềng chỉ cần cái bánh mì không là ngon bụng bữa trưa. Không, hai cái hay hơn. Khi sáng mần trọn chén cơm nguội mà chừ đã không chộ chi trong bụng nữa rồi. Hà lại đếm lưng vốn. Vẫn hai mươi ngàn. Tối bắt xe về hết mười lăm, còn năm. Chiều ni không được đôi mô là hỏng. Mai lại ngửa tay xin mạ tiền xe. Đen thiệt. Khi đi mạ can: “Tướng mi nỏ mần được, ở nhà cho rồi”. Mạ nói e đúng. Nhưng miềng quả quyết quá, chừ biết răng?

A, có xe máy vô. Một ông bụng bự dựng chiếc xe máy to đùng trúng ngay trên vệt bóng cây xà cừ đổ xuống. Tiếng ục ục trong bụng Hà biến mất tang.

Hà khấp khởi chỉ tay xuống đôi giày của ông khách: “Cho cháu đánh chú hè, hắn hết láng rồi chú nờ”. Ông bụng bự nhìn Hà từ đầu tới chân, nhìn sang cô phục vụ với chiếc áo bó eo có nhiều dải bèo thõng thượt từ cổ xuống tận hông vừa nhanh nhảu trờ tới. Nhìn chán, miệng ông nói với Hà trong khi mắt vẫn chới với phía cô phục vụ: “Răng mà còn không đánh nữa là đánh giày, thôi hé”. Rồi như tự thưởng cho mình về một câu nói quá dí dỏm trước mặt người đẹp, ông Bụng Bự - Hà đặt tên cho ông ta như vậy khi cố kéo vạt áo cứ chực vùng lên khỏi bụng mỗi khi có gió - búng ngón tay đánh tách một tiếng ra vẻ điệu đàng.

Hà ngồi ké vào cái ghế cách khá xa ông Bụng Bự. Mạ nói rồi, nếu người ta không thích thì đừng nằn nì mà họ ghét. Hà đặt cằm lên hai bàn tay úp trên mặt bàn, mắt lom lom sang ông Bụng Bự. Cái bụng Hà như biết là chưa qua bữa trưa nên vẫn ục ục sôi. Gió biển đè thổi mãi. Hai con mắt Hà nặng hơn lúc sáng.

Hà cố cưỡng lại từng đợt gió mát rượi. Biết mô khi miềng ngủ thiếp đi ông Bụng Bự chẳng bất chợt gọi tới. Chà, miềng sẽ quết xi lên đôi giày, quết thật chậm, thật đều như mạ dặn. Cái dây bằng vải thun mạ chuẩn bị hôm qua mà cưa qua cưa lại một hồi nữa thì giày bóng lộn ngay. Vô phúc cho con ruồi mô mỏi cánh đậu xuống đó một phát là trượt bổ, gãy cẳng cái chắc. He he... Tiếng cười không cất to lên nổi của Hà đấm đá với tiếng bụng sôi ục ục.

Giờ ni chắc thằng Tấn, thằng Mai sắp đi học. Môn toán. Đúng rồi, hôm ni có tiết đó. Môn khó gặm. Học bài ở nhà miềng bị ba khẽ tay mãi đâm chán. Đi mần ăn ri hóa hay, khỏi mệt óc, phụ thêm được cho mạ để thằng Hòa học.

Những ngọn gió chẳng hiểu sao hùa nhau đùa không thôi trên mảng da bụng Hà, làm đôi mắt Hà nằng nặng, nằng nặng mãi. Hà nhướng mắt về phía ông Bụng Bự. Răng ông nớ ngồi quán cả trưa? Mặt buồn buồn rứa không khéo bị vợ la rồi chán nên ra đây ngồi cũng nên. Mà biết mô là bị bồ đá? Đến giờ cơm mà đi ngồi một mình chắc e đúng chuyện tế “dị” nớ rồi. He he... Ba miềng có bữa bị mạ la cũng rứa. “Dưng” mà ba chỉ sang ngồi nhà hàng xóm. Chà, uổng thiệt, mâm cơm ở nhà ông Bụng Bự chí ít cũng như mạ miềng mần cúng...

Gió hùa vào với buổi trưa vắng làm Hà gục hẳn. Có tiếng ông Bụng Bự văng vẳng. Rồi đôi giày ông Bụng Bự cứ thế bóng lên dưới dải vải thun của Hà. Cái bánh mì không, không, phải là bánh mì xíu chớ, giòn tan làm sao. Hà nhí nhén cắn từng mẩu, cố hưởng đến cùng vị ngon của nó...

Hình như mạ giục vô nhà ăn cơm để đi học. Hà ngấc đầu dậy thật mau, nhìn quanh. Ông Bụng Bự nói điện thoại rổn rảng rồi ra nổ máy xe. Cười nói kiểu nớ nỏ phải bị vợ la hay bồ dỗi rồi. E ông về ăn cơm, Hà nghĩ. Chà, mâm cơm ở nhà ông chắc như mạ mần cúng... Tưởng ra thôi đã chộ sướng. Mà răng nghĩ toàn thứ ngon rứa mà bụng không sôi hè? À, thường qua bữa là dạ dày hắn quên đói, mạ hay nói rứa. Mạ nói chi cũng đúng, cả chuyện miềng rồi nỏ mần chi được mà ăn.

Hà ngọ nguậy với mấy tờ tiền trong túi. Năm ngàn một ổ mì xíu... Biết mô là mạ nói sai, chiều ni có người kêu thì răng. Có khi năm bảy đôi nữa chớ một. “Dưng” nếu mạ lại nói đúng thì... Thôi, cứ hai ngàn mì không mà mần hai ổ cho đã...

Truyện 1.187 chữ của LAM  GIANG
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên