Em bật cười với những trạng thái ngộ nghĩnh này. Và chợt nhớ anh! Một phản xạ có từ khi anh cố tình đi vắng khỏi trái tim em.
Khi có em, ngày nào cũng là ValentineValentine đầu có emCảm ơn đời vì có em
Phóng to |
Valentine năm ngoái, em ôm nhiều ý tưởng vĩ đại cho một ngày đặc biệt quá nên rốt cục, đến ngày 14-2 rồi mà vẫn chưa đâu vào đâu. Đường cùng, em bỏ hẳn một buổi trưa rong ruổi khắp nơi để kiếm được món quà truyền thống nhất là chocolate. Thế nhưng, chocolate đẹp cho tình nhân thì người ta đã mua hết từ lâu, chỉ còn lại những món nhìn hơi… trẻ con.
Cuối cùng, em chạy vô cửa hàng tiện lợi 24g mua đại một bịch kẹo M&M khiến cô thu ngân nhìn em cười tủm tỉm. Xấu hổ quá, em nói dối là hôm nay sinh nhật em gái em và nó thích ăn cái này…
Tòng teng bọc chocolate trên xe, vừa đi em vừa nghĩ nát óc để tìm ra cái cớ thích hợp nhất để có thể xuất hiện trước mặt anh và tặng anh “món quà sinh nhật” này. Trước đó, em giận anh vì một chuyện không đâu. Nhưng tính trẻ con nên em không muốn mở lời trước.
Thế nên, quà thì mua rồi, váy áo cũng chuẩn bị rồi, nhưng biết làm sao để gặp anh? Ngày hôm qua anh nhắn tin nhưng em vẫn không trả lời vì cái tội trẻ con và cũng vì muốn gây bất ngờ cho anh. Bây giờ, làm sao để gây bất ngờ nhỉ?
Nghĩ mãi vẫn chưa ra cách, tự dưng em lại giận dỗi anh và giận chính mình. Đi ra đi vào mãi, cuối cùng quả bóng tự ái trong em cũng xẹp xuống và em lấy điện thoại ra nhắn cho anh tin nhắn chỉ vỏn vẹn một chữ: “Anh…”.
Tin nhắn em vừa gửi đi cũng là lúc em nhận được tin nhắn từ anh: “Anh dang dung truoc cua nha em, cho em 5p de chuan bi do…” (Anh đang đứng trước cửa nhà em, cho em 5 phút để chuẩn bị đó). Em vỡ òa vì hạnh phúc!
***
Thế đó, những ký ức ngọt ngào về những ngày có anh cứ trôi qua chầm chậm như bộ phim trước mắt em. Và rồi cảnh phim đột ngột chuyển sang khoảnh khắc anh và em tạm biệt nhau sau khi anh chở em về nhà lần cuối cùng trong lần hẹn hò cuối cùng. Mình tạm ngừng yêu từ đó!
Năm nay, không có những ý tưởng vĩ đại nữa nên em đã chuẩn bị được những món quà nho nhỏ nhưng em nghĩ sẽ làm anh bất ngờ. Đó là một cặp vé xem phim vì trước đó, anh luôn rủ em đi xem phim nhưng em ghét không khí của rạp chiếu phim nên lúc nào cũng từ chối làm anh tiu nghỉu vì đã cất công tìm hiểu kỹ về bộ phim và “marketing” rất nhiệt tình cho em.
Đó là một bộ mỹ phẩm của nam giới, thứ mà ngày xưa, em chưa bao giờ mua tặng anh vì thấy anh chẳng bao giờ thiếu, thậm chí dư thừa vì anh vốn thích sưu tầm chúng. Lúc ấy, em đã thắc mắc: “Sao anh điệu hơn em vậy?” để bây giờ, thỉnh thoảng vẫn giật mình tưởng anh khi thoáng nghe mùi hương quen thuộc.
Em chuẩn bị quà với bao nôn nao. Anh chỉ mới đi vắng có một thời gian thôi mà! Em vẫn còn nhớ anh nhiều lắm! Em chỉ nghĩ là mình giận nhau lâu hơn những lần trước một tí mà thôi. Và em vẫn ôm trong lòng một mơ ước thầm kín rằng, 14-2 này, anh sẽ lại bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà em và lại cho em đúng 5 phút để chuẩn bị.
Em không thích chocolate vì nó vừa đắng vừa ngọt. Em chưa kịp thấm vị ngọt vào đầu lưỡi thì đã nghe đắng nghét trong tim. Yêu anh nhưng không biết giữ anh bên mình. Yêu anh nhưng em chỉ đón nhận tình yêu mà không chịu lấp đầy những khoảng trống trong lòng anh.
Em ước (giống như ai đó từng ước) cửa hàng cuộc đời bán nhiều hạnh phúc hơn một chút để em không phải mua những ước mơ mong manh như thế này…
Anh còn nhớ ngày anh nhắn tin bày tỏ nỗi lòng với em không? Hôm ấy em ôm điện thoại, đắp chăn cười suốt ngày nhưng không thèm trả lời anh vì em muốn làm cao với anh! Ai bảo hồi đi học anh cứ chọc quê em rồi em rượt anh chạy vòng vòng quanh lớp, quanh sân trường mà không thể nào đuổi kịp vì chân anh dài gần gấp đôi chân em. Em với anh thân đến nỗi tụi bạn trong lớp ghép đôi và chọc suốt. Mỗi một cử chỉ hay động tác của em hay anh đều bị tụi nó chọc ghẹo. Lúc đó em chỉ xem anh là bạn thân nên khi bị chọc, em tức lắm. Rồi em cố tình tránh mặt anh, quyết định không làm bạn với anh nữa.
Lên cấp III, em và anh học khác trường nên chỉ gặp khi họp lớp cũ. Nhưng em cũng không nói chuyện với anh. Có lẽ vì thế nên anh cũng tránh né và dần xa cách em. Vào đại học mỗi người lại bước theo một con đường riêng, anh ở Q.9 còn em ở Q.5 (TP.HCM), càng không thể gặp và cũng không liên lạc. Chợt một ngày, em nhận tin nhắn từ số lạ. Sau một lúc nói chuyện mới biết là anh. Em vừa tức đứa bạn nào dám cho số điện thoại của em cho anh nhưng sao cũng... thấy vui vui. Em không hiểu được cảm xúc của mình nữa. Ngày Valentine năm ấy, anh tặng em bó hoa hồng đỏ thắm cùng nụ hôn gió, khiến em thấy ấm áp, hạnh phúc biết bao! Cảm ơn anh đã làm bờ vai vững chắc của em suốt mấy năm qua, đã giúp em vượt qua biết bao khó khăn của cuộc sống xa nhà. Cảm ơn anh đã sưởi ấm tâm hồn em. Hãy ở bên em để năm nào mình cũng cùng đón mùa Valentine thật hạnh phúc anh nhé! |
Mời bạn đọc chia sẻ kỷ niệm Ngày tình yêu Valentine không chỉ gợi nhớ những kỷ niệm ngọt ngào mà có thể gọi về những ký ức không vui. Bạn sẽ đón một Valentine lãng mạn cùng người thương hay chỉ "ta với ta"? Mời bạn chia sẻ những kỷ niệm của những mùa Valentine cũ hoặc những cảm xúc, kế hoạch đặc biệt... cho Valentine năm nay cùng Tuổi Trẻ Online theo công cụ dưới bài hoặc gửi về email tinhyeuloisong@tuoitre.net.vn (vui lòng gõ có dấu tiếng Việt). |
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận