Em đã rất dũng cảm nói đúng những suy nghĩ, tình cảm thật của mình, điều mà hiện nay rất ít học sinh làm được. Nhưng điều bất ngờ hơn chính là thái độ tiếp thu rất mực khiêm tốn của thầy giáo Hoàng Đức Huy: thầy đã cảm ơn học trò “dám” phê phán mình (điều mà nhiều giáo viên khác sẽ cho là một sự “xúc phạm”!) Thầy Huy bảo thầy đã học được từ chính học trò mình, còn tôi, tôi thấy mình đã học được rất nhiều điều từ thầy Huy...
Qua lời kể của em Nguyễn Minh Thắng, tôi thấy nổi bật ở thầy Huy là niềm tin tưởng vào học sinh của mình. Thầy bảo ai cũng có thể học giỏi văn. Tôi biết có nhiều thầy cô giáo dạy văn (và không riêng gì môn văn) luôn cảm thấy thất vọng trước năng lực của học trò! Sau một tiết dạy, nhiều giáo viên luôn miệng than phiền về trình độ, thái độ học tập của học sinh, trong khi không chịu nhìn thấy sự thất bại của tiết dạy chính là do nội dung bài dạy và phương pháp truyền đạt của mình.
Theo tôi, thầy Huy còn có sự tôn trọng cần thiết đối với học sinh. Thầy đã áp dụng nhiều biện pháp để được lắng nghe ý kiến của học sinh một cách thật sự dân chủ với mục đích rút kinh nghiệm về cách dạy, cách cư xử đối với học trò. Có lẽ còn nhiều giáo viên vì nhiều lý do đã thường xuyên sử dụng uy quyền thay cho sự tôn trọng, dân chủ ấy!
Đặc biệt, thầy Huy đã thường xuyên yêu cầu và khuyến khích học sinh trung thực trong mọi vấn đề, từ việc bình giá một tác phẩm văn học đến cả việc đánh giá chính bản thân thầy. Chỉ riêng việc thầy mời tất cả học sinh của thầy lên mạng đọc bài viết của em Thắng góp ý, phê bình thầy cũng đã thể hiện một nhân cách mà nhiều giáo viên khác còn chưa có được...
Người thầy sẽ hoàn hảo nếu luôn học tập, trau dồi những phẩm chất ấy.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận