31/10/2006 06:04 GMT+7

Ơn nghĩa sinh thành - Kỳ 3: Hai người mẹ

NGUYỄN VĂN TIẾN HÙNG
NGUYỄN VĂN TIẾN HÙNG

TT - Trong khi có những người con quên câu ơn nghĩa sinh thành, bỏ mặc cha mẹ thì vẫn có những người con nhìn bóng cha như núi, thấy lòng mẹ như biển. Họ một đời lặn lội phụng dưỡng mẹ cha. Và đây là câu chuyện đầu tiên. Xem video clip "Hai người mẹ"

m2OEwRbj.jpgPhóng to

Nguyễn Hữu Ân chăm sóc mẹ nuôi tại bệnh viện (năm 2006) - Ảnh: Tiến Hùng

Chuyện mẹ con nào cũng làm ta khóc Kỳ 2 :Nước mắt chảy xuôi Kỳ 1: Trời xanh có thấu...

Một lời trăng trối

Bốn năm trước, tại Bệnh viện Ung bướu TP.HCM có một bệnh nhân sống “kỷ lục” ở đây - đến gần mười năm. Bà Nguyễn Thị Phẳng bị ung thư từ năm 1992, đến năm 1994 tái phát mạnh phải nhập viện. Bà bán ngôi nhà ở phường Tân Lập, Buôn Ma Thuột (Đắc Lắc) để gói ghém mấy chỉ vàng vào TP.HCM điều trị. Số gia tài ít ỏi đã mau chóng ra đi theo căn bệnh quái ác. Tiền hết, bà xin ở lại hẳn trong bệnh viện, sống bằng những bữa cơm từ thiện và giúp đỡ những bệnh nhân. Trong thời gian điều trị, bà Phẳng gặp bà Hoàng Thị Bích Vân, một bệnh nhân quê ở Bà Rịa - Vũng Tàu, nằm kề bên đang bị ung thư giai đoạn cuối. Hai người đàn bà cùng trạc tuổi xem nhau như bạn, cùng chăm sóc cho nhau. Bà Phẳng lo chuyện tắm giặt, vệ sinh, đút ăn cho bà Vân những lúc con bà Vân chưa lên kịp.

Rồi những ngày cuối cùng cũng đến, bà Vân nói với bà Phẳng: “Nhìn hoàn cảnh của chị tôi lo quá, tôi mà đi sớm thì còn ai bầu bạn, lo toan cho chị. Chị Phẳng à, tôi có năm đứa con trai, tôi cho chị chọn một đứa làm con nuôi để nó đỡ đần hoàn cảnh cô đơn của chị về sau này. Chị nhận thằng Út đi, lúc sinh nó ra tôi bệnh không cho bú được, nó lớn lên bằng sữa bò nên luôn thiếu tình thương của mẹ”. Cậu út Ân đang chuẩn bị thi đại học, nhưng từ hồi bà Vân ngã bệnh Ân luôn túc trực trong bệnh viện phụng dưỡng và chăm sóc mẹ.

Một chiều cuối tháng 8-2002, bà Vân gọi Ân đến bên giường bệnh, thều thào trăng trối: “Mẹ đã hứa cho con làm con nuôi má Phẳng, mẹ ra đi, con hứa với mẹ là ráng chăm sóc má Phẳng như con từng chăm sóc mẹ vậy. Má Phẳng là một người tốt trên đời này nhưng lại bất hạnh không có chồng con”. Hôm sau thì bà Vân mất, Ân mồ côi mẹ song từ hôm đó lại xuất hiện một hình bóng người mẹ khác đau ốm, nhỏ nhắn, hiền lành đang sống thoi thóp trong mắt Ân. Lời trăng trối của mẹ không bao giờ Ân quên, Ân gọi bà Phẳng là má, những chuỗi ngày nuôi mẹ trong bệnh viện lại kéo dài ra.

Bảy tháng sau ngày bà Vân mất, bà Phẳng trở bệnh nặng, đau nhức từ trong xương rồi không thể trở dậy được, bắt đầu nằm liệt giường trong bệnh viện. Ân quyết định mang sách vở vào, ngồi dưới sàn nhà chăm sóc má Phẳng như ngày nào đã chăm sóc mẹ Vân. Ngày trước khi mẹ Vân còn sống, anh em Ân ít khi phải lo công việc tắm rửa cho mẹ vì đã có một tay má Phẳng, nay thì chỉ một tay Ân lo cho má nuôi. Một ngày đẹp trời, Ân chạy như bay vào bệnh viện báo tin cho má Phẳng hay mình đã thi đậu vào đại học, ngành Đông Nam Á học. Bà Phẳng mừng đến rơi nước mắt. Và mầu nhiệm thay, niềm vui đã làm bà trở mình vượt qua đau đớn, bệnh tật và bắt đầu tập đi trở lại rồi xin xuất viện. Hai mẹ con đi tìm thuê nhà trên đường Trần Văn Kỷ. Bà Phẳng kể: “Tui đi lại được là cũng nhờ thằng Ân, nó ôm lưng tui, một chân nó đá chân tui lên phía trước rồi đẩy người và đá tiếp chân thứ hai... Cứ thế, từng ngày từng ngày, cho tới lúc tui bắt đầu vịn tường mà đứng lên, đi được”.

1Y9stRDI.jpgPhóng to

Nguyễn Hữu Ân và mẹ nuôi tại bệnh viện (năm 2003) - Ảnh: Tiến Hùng

Đạo làm con

Bây giờ, Ân ngày ngày có mặt ở cái phòng cũ của bốn năm về trước. Ân đã đưa má Phẳng nhập viện lại. Mấy ngày nay má đau, Ân chỉ đi học một buổi, còn lại thì ở hẳn trong bệnh viện. Nhiều người nói thời gian khỏe trở lại của người bệnh ung thư là báo hiệu một chuyến đi dài sắp bắt đầu.

Sau khi xuất viện, hai mẹ con đi thuê nhà ở là thời gian má Phẳng vui nhất. Con đi học, đi làm thêm, mẹ ở nhà nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Nhưng niềm vui không kéo dài lâu, đến tháng 3-2005, những cơn đau lại tái phát. Bà Phẳng bắt đầu phải nằm nhiều hơn đi, rồi liệt dần, không thể tự mình đi vệ sinh, một tay Ân phải lo cho má. Đó là những ngày Ân học trên giảng đường mà cứ thấp thỏm giờ giải lao chạy từ trường về nhà 15 phút để làm vệ sinh cho má, xong lại chạy 15 phút đến trường. Ngày đậu vào ngành Đông Nam Á học, Ân đã có đến ba lựa chọn: du lịch, văn hóa và kinh tế. Ân thích học văn hóa nhưng khi biết ngành đó học vào buổi sáng thì Ân lại chuyển sang học buổi chiều - ngành du lịch. Bởi buổi sáng Ân phải dậy sớm vệ sinh cho má, bóp tay chân cho má, cho má ăn... làm sao đi học được. Tới giờ Ân vẫn thấy hài lòng với lựa chọn của mình.

Vậy là vào lại bệnh viện, cũng khoa nội 4, cũng căn phòng ngày xưa nơi mẹ Vân và má Phẳng cùng nằm, Ân cũng lại nằm kế bên má Phẳng dưới sàn nhà. Bà Phẳng bây giờ đã 58 tuổi. Đã bốn năm trôi qua, bốn năm đủ để bà có một tình mẫu tử, một đứa con hiếu thảo hiếm thấy. Bà Phẳng đã yếu lắm rồi, bà từng khát khao một ước mơ lớn nhất cuối đời: được trở về Buôn Ma Thuột thăm lại ngôi mộ mẹ ruột của mình. Và bà đã được toại nguyện, Ân đã cùng bà về xây lại ngôi mộ thật đẹp, khang trang và đưa bà về phố núi hẳn một tuần để được ngồi trước mộ mẹ mình, dọn nhánh cỏ, quét nhành cây, gặp lại những người hàng xóm xưa, ngồi nhắc với nhau chuyện thời hai mẹ con với mấy sào đất, chuyện đi làm thuê làm mướn nuôi mẹ, chuyện bệnh tình... phải rời khỏi đất chôn nhau cắt rốn và đi lưu lạc tưởng không có ngày về. Bà Phẳng tâm tình: “Tôi sống đến như vậy đã là mãn nguyện lắm rồi, cuối đời có được đứa con hiếu thảo hiếm thấy. Chỉ tiếc một điều là không thể sống tới ngày được thấy thằng Ân thành thân”.

Thời gian trước còn nghe Ân kể chuyện đang tìm nơi thực tập, nhưng nay Ân nói tạm gác chuyện đó lại vì mấy hôm nay má Phẳng cứ đau nhức khắp người, không thể để má ở một mình. Ân nói: “Tôi luôn có cảm giác mẹ Vân đang hiện hữu trong hình hài của má Phẳng, tất cả những gì tôi làm là cho những người mẹ. Tôi chào đời thiếu tình mẫu tử, không được sống chung với mẹ, vì nhà nghèo phải gửi vào chùa để ăn học. Tôi có ít thời gian được gần mẹ, chăm sóc mẹ, lo cho má Phẳng là cách để tôi bù đắp những thiếu thốn tình mẹ. Chữ hiếu, đạo làm con đối với tôi quan trọng lắm”.

oOo

Có một người con trai cả đời lam lũ, vừa làm đôi chân cho cha mẹ bại liệt, vừa làm dây thần kinh và đôi tay cho hai em gái bị bại não. Có lúc anh nghĩ đến chuyện cả gia đình quyên sinh để thoát khổ đau, nhưng ơn nghĩa sinh thành đã thức tỉnh anh giữ đạo làm con.

Kỳ tới: Ngọn nến không tắt

NGUYỄN VĂN TIẾN HÙNG
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên