07/02/2006 18:59 GMT+7

Mẹ, con và người giúp việc

HÀ TRANG
HÀ TRANG

TTO - ...Sáng ra, khi chúng tôi còn ngái ngủ, con bé đã xuống nhà từ lúc nào. Bà giúp việc đến. Tiếng lách cách mở cổng. Tiếng bước chân vào nhà và sau yên lặng là tiếng thỏ thẻ trong vắt của con tôi: “Cháu chào bà! Tối qua bà ngủ có ngon không?...".

1KXqqcXX.jpgPhóng to

Vợ tôi sinh cháu thứ hai hơn 4 tháng. Nhà ít người nhưng bận bịu và chật chội, chúng tôi quyết định chỉ tìm người giúp việc ban ngày. Công việc chính là bế cháu và phụ lo cơm nước.

Bà giúp việc của gia đình tôi tuổi gần 60, hơi vụng về nhưng hiền lành, ngay thật. Quan hệ giữa bà với vợ chồng tôi khá đơn giản và thoải mái, nhưng có điều lạ là cô con gái đầu 7 tuổi của chúng tôi rất hay “dị ứng” với bà. Buổi sáng, khi bà đến chúng tôi còn trên gác, con bé đã có mặt dưới nhà “theo dõi” từng động tác của bà. Chốc chốc nó lại căn vặn: “Tại sao bà làm thế?”. Những lúc đó bà thường im lặng, còn con bé thì chắp tay ra sau, lẩm bẩm trong mồm: “Rõ thật vô tích sự!”. Chúng tôi nhắc nhở, nó không phản ứng, song có vẻ ngấm ngầm và quyết liệt hơn.

Một hôm, trong khi bà đang cho cháu nhỏ ăn, nó đi học về, luôn mồm kêu đói và gắt: “Bà làm cho cháu bát cơm!”. Bà nhỏ nhẹ: “Cơm bà nấu rồi, cháu tự lấy ăn hay cố chờ bà, đỡ lỡ bữa ăn của em nhé!”. Chỉ có thế, con bé đã gào lên: “Bà là người ở, tại sao lại bắt cháu chờ. Bố mẹ cháu trả tiền để bà làm thế hả?”. Không hiểu bà đã nghĩ gì, chỉ biết khi kể lại câu chuyện đó với chúng tôi, đôi mắt bà rưng rưng.

Tôi định mắng con, nhưng vợ tôi can: “Em muốn nghĩ thêm về mọi chuyện”. “Còn gì nữa, nếu cứ tiếp tục thế này, tâm hồn của nó sẽ chai lì đi mất” - Tôi gắt. Vợ tôi gật đầu: “Anh nói đúng. Chính vì thế mới cần suy nghĩ”.

Sáng hôm sau, bà giúp việc đến. Con bé thức dậy, rón rén xuống nhà, vợ tôi lẳng lặng bước theo. Từ phòng trên, tôi nghe tiếng lách cách mở cổng và tiếng vợ tôi vui vẻ: “Cháu chào cô ạ! Hôm qua rét thế cô ngủ được không?”. Đến giờ ăn trưa, đợi con bé ngồi vào mâm, vợ tôi cầm bát cơm, quay sang bà giúp việc: “Cháu mời cô xơi cơm! Cháu xin lỗi, hôm nay nhiều việc quá nên cháu về hơi muộn!”.

Con bé hơi nhíu mày, vẻ miễn cưỡng rồi cũng lí nhí: “Cháu… mời bà”. Tối đến trước khi đi ngủ, vợ tôi đã kể với cháu về bà như một người mẹ đáng kính: chồng mất khi con bà còn bé, bà đã hết mực thương yêu và làm lụng nuôi con. Còn bây giờ bà đi làm để tìm kiếm niềm vui và dành dụm giúp con mình lập nghiệp: “Bà ấy làm việc vì con. Mẹ cũng thế. Nếu mẹ bị người ta mắng mỏ, con có buồn không?”. Con tôi im lặng, chốc chốc lại trở mình như cố giấu tiếng thở dài. Có vẻ nó bị bất ngờ trước những điều mẹ nói.

Sáng ra, khi chúng tôi còn ngái ngủ, con bé đã xuống nhà từ lúc nào. Bà giúp việc đến. Tiếng lách cách mở cổng. Tiếng bước chân vào nhà và sau yên lặng là tiếng thỏ thẻ trong vắt của con tôi: “Cháu chào bà! Tối qua bà ngủ có ngon không? Cháu xin lỗi bà, từ nay cháu sẽ không làm bà buồn nữa đâu bà ạ!”.

HÀ TRANG
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên