![]() |
Trương Trọng Nghĩa |
Một đêm mưa ở phố
Những cơn mưa rơi lúc đêmRu thành phố của em yên giấc Chiếc lá cong queo trôi về miền kí ức Nằm đauPhố trở mình sau ngày nắng hanh haoKỉ niệm khô cằn trở về tựa cửa Hàng cây bên đường Tưng bừng vũ điệuMưa…Vài ô cửa vẫn còn ánh đènHiu hắt trên những tầng cao ngủ gật Bỏ lại sau lưng những ồn ào, tất bật Những buồn vui của một ngày hèĐêm Trôi dần về phía những cơn mưa Tinh mơ hóa tiếng gà gọi nắng
Điều không thể nói cùng em
Rồi em cũng có chồng có conNgày gặp lại, anh thành người cũThương em suốt một đời lam lũLặn lội thân cò mặn giọt mồ hôiĐành im lặng thế thôiTrước cuộc sống vốn nhiều giới hạnAnh như là kẻ trộmSợ cả con chó đá trước đình làngTháng giêng xanh biếc nụ tầm xuânVườn nhà em rụng đầy hoa bưởiAnh về đứng giữa trời gió nổiBước phía nào cũng thấy chông chênh
Viết trong một ngày xa phố núi
Còn điều gì vẫn chưa nói hở emMà dã quỳ cứ nở vàng từng con dốc nhớ?Mùa mùa đi quaAnh còn mắc nợGiữa mênh mông một tiếng em cườiPhố chiều nay có đông ngườiKhi hai đứa cầm tay nhau bối rốiNhững tiếng chuông cứ ngân nga trong gióVà mùi hương ngọc lan nồng nànMai ta về phố núi có mờ sươngĐể rét mướt phía hai ngườiĐơn lẻ?
Cho hạt mưa ngày xa
Đêm nay thành phố lại mưa Từng hạt nhỏ cứ rơi vào nỗi nhớKỷ niệm dột ướt căn gác trọNhững chiếc lá khô lạc bước mấy ngõ nào…Mưa đầu mùa có uống được đâu?Anh cứ hứng cho đầy nỗi nhớ Chiếc thuyền giấy trôi vào lòng phốĐể lại nỗi buồn vu vơ…Dặn lòng mình hãy cố quênNhưng nỗi nhớ có bao giờ lừa dối?Đêm mưa một người quên lốiChiếc lá vàng bỗng nổi gân xanhTay em gầy níu nỗi nhớ mong manhCho hạt mưa cũng hóa thành ký ứcAnh bỗng sợ một ngày mình yên giấcNhững đêm mưa quên nhớ một người.
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận