Hồng ra trường, ở lại thành phố công tác. Nghỉ hè, Vũ đến thăm người yêu.
Hồng lạnh lùng báo tin: “Ba mẹ đã gả em cho một anh nhà giàu Hàn Quốc rồi. Cưới xong em sẽ theo chồng. Qua đó em sẽ gửi tiền về phụ giúp ba mẹ xây nhà”.
Vũ đau xót: “Em thay đổi quá nhiều. Vì tiền, em đã phụ anh ư?”.
Hồng trả lại Vũ tất cả những kỷ vật mà Vũ đã tặng cho mình. Cô lạnh lùng quay mặt bước đi. Vũ cay đắng thốt lên: “Tưởng giếng sâu, anh nối sợi dây dài. Ai ngờ giếng cạn, anh tiếc hoài sợi dây!”.
Ba năm sau, nhân chuyến công tác ở Mỹ Tho. Vũ đến thăm Khải - người bạn chung lớp ngày nào. Khải nói hớn hở: “Mày đi đâu mà biệt tăm vậy? Hôm đám cưới con Hồng nó khóc dữ lắm mày ạ. Tội nghiệp, má nó bị tim, cần hơn một trăm triệu để phẫu thuật. Nó cắn răng lấy ông chồng Hàn già, tuổi cỡ ba nó... Ừ, quên nữa. Hồng có nhờ tao chuyển cho mày một món quà nè!...”.
Tay Vũ run run mở quà. Đó là một chiếc áo len màu xanh dương (màu mà Vũ rất thích). Bên trong có một mảnh giấy nhỏ: “Anh bị suyễn nhớ giữ ấm ngực thật kỹ. Chiếc áo len này như một lời chúc sức khỏe, may mắn và hạnh phúc mà em gửi đến anh...”.
Bất chợt, Vũ nghe tiếng nhạc réo rắt của nhà ai: “Anh tưởng nước giếng sâu, anh nối sợi dây dài. Ai ngờ nước giếng cạn, anh tiếc hoài sợi dây!...”.
Vũ lẩm bẩm một mình: “Ừ, nước giếng sâu... Hồng ơi!”.
Áo Trắngsố 3 (số 89 bộ mới) ra ngày 15/02/2011hiện đã có mặt tại các sạp báo. Mời bạn đọc đón mua để thưởng thức được toàn bộ nội dung của ấn phẩm này. |
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận