![]() |
Người đẹp để mắt xanh đến ai trong bốn ông, điều ấy tuyệt không ai được biết, chỉ biết cả bốn ông cùng thề sống thề chết rằng chính mình mới là khách chung tình nhất với nàng!
Nhưng một đại họa bất ngờ xảy ra: người đẹp đột ngột mắc bệnh rồi qua đời, đúng là cái cảnh “nửa chừng xuân thoắt gãy cành thiên hương”!
Cả bốn ông cùng choáng váng tê mê, tất tả tới khóc nàng.
Chàng nho sĩ khóc trước bằng câu thơ:
Một mảnh hương hồn tếch ngọc lâu
Phú ông nghe câu ấy sùi sụt lắc đầu:
- Ôi, sao mà nàng ở xa xôi đến vậy!
Và ông ta đọc câu thơ tỏ nỗi xót thương nàng:
Kho vàng đụn bạc biết tìm đâu?
Nhà sư thấy chữ nghĩa của hai ông nói nặng mùi tục lụy quá, tỏ vẻ không hài lòng, bèn đọc một câu đặc thù của nhà Phật:
A Di Đà Phật, về Tây Trúc...
Anh đồ tể lên tiếng chê ba ông kia ra mặt:
- Các ông khóc thế mà cũng đòi khóc! Thơ các ông nói toàn chuyện trời ơi đất hỡi, có gì là thật lòng thật dạ đâu! Tôi xin đọc câu cuối cho các ông nghe:
Rạch phổi, moi gan, ruột tớ nhàu!
KIỀU VĂN<?xml:namespace prefix = o ns = "urn:schemas-microsoft-com:office:office" />
Tuổi Trẻ Cười số 410 (ra ngày 15-8-2010) hiện đã có mặt tại các sạp báo. Mời bạn đọc đón mua để thưởng thức được toàn bộ nội dung của ấn phẩm này. Chúc bạn đọc có thật nhiều thời gian thư giãn thoải mái! |
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận