Một cách dạy sử thú vị

NGUYỄN HOÀNG DUY
NGUYỄN HOÀNG DUY

TT - Môn lịch sử báo chí VN là môn “khó nuốt”, theo như cô Đoàn Hữu Hoàng Khuyên - giảng viên môn này của Trường đại học KHXH & NV (ĐHQG TP.HCM) - nhận định. Bởi nó tương tự môn lịch sử thời còn là học sinh phổ thông, có nhiều sự kiện, ngày tháng năm, cột mốc lịch sử... rất khó nhớ.

Môn lịch sử lớp 4 - học cũng không vô!Những môn học... ầu ơ

UzUKeYu2.jpgPhóng to

Tuy nhiên xuyên suốt môn học, mọi chuyện dường như khác đi khi tất cả sinh viên chúng tôi đều cảm thấy môn học này vô cùng thú vị.

Do biết cách làm mới bài giảng, cô Khuyên đã lồng ghép các trò chơi, các cuộc thi vào đó nên môn lịch sử báo chí VN trở nên sinh động hẳn lên. Cụ thể, cô quy định môn học này sẽ có bốn bài kiểm tra cộng lại lấy điểm cuối kỳ bằng các hình thức: thi trắc nghiệm, giải ô chữ, làm bài tập nhóm (có thuyết trình). Điểm thi giữa kỳ sẽ là điểm viết bài tự luận sau khi xem một đoạn phim về lịch sử báo chí VN.

Việc làm bài tập bằng hình thức chơi trò ô chữ thật bất ngờ và thú vị đối với sinh viên chúng tôi. Thật ra trò chơi này không có gì xa lạ, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi được áp dụng vào môn học. Cô kiểm tra kiến thức chúng tôi bằng các câu hỏi về nhân vật, sự kiện, tên các tờ báo, cũng như các sắc luật báo chí... Dưới bài ô chữ có phần viết tự luận về từ khóa đã tìm được trong ô chữ.

Ở phần thi trắc nghiệm, cô kiểm tra kiến thức chúng tôi vẫn như phần ô chữ, nhưng đặc biệt nghiêng về ngày tháng năm để chúng tôi không quên các chi tiết “rối rắm” này. Phần xem clip viết bài tiểu luận, chúng tôi được cô cho xem đoạn phim về lịch sử báo chí VN rất ý nghĩa như: Bác Hồ đọc bản Tuyên ngôn độc lập tại quảng trường Ba Đình đánh dấu sự kiện ra đời của báo phát thanh; Các phóng viên/ chiến sĩ nước ta tác nghiệp tại chiến trường; Sự kiện truyền thông sau ngày giải phóng 30-4-1975... Sau đó sinh viên chọn ra một đề tài mình yêu thích và viết bài tự luận.

Ở bài tập nhóm, điều thú vị là ngoài việc tạo thói quen làm việc cùng nhau, chúng tôi được trao đổi, chia sẻ kiến thức về lịch sử báo chí VN, cũng như lĩnh hội kiến thức ở các nhóm khác thông qua sự thuyết trình sinh động.

Ngoài ra trong suốt môn học, cô Khuyên còn đưa ra các trò chơi kiểu “Hành trình văn hóa”, “Kim tự tháp”, “Chiếc nón kỳ diệu” từng phát sóng trên các kênh truyền hình trong nước để kiểm tra kiến thức lịch sử báo chí VN của mỗi đội. Nhóm nào thắng sẽ được nhận một phần thưởng nho nhỏ. Cô còn giới thiệu chúng tôi các bảo tàng lịch sử có liên quan đến báo chí để chúng tôi có dịp vào đó tham khảo thêm.

Theo tôi, các giáo viên dạy môn lịch sử ở cấp phổ thông cũng nên áp dụng phương pháp này nhằm tạo sự thú vị, sinh động cho bài giảng của mình. Qua đó, học sinh sẽ dễ tiếp thu bài hơn, hiểu sâu, nhớ lâu và không cảm thấy “ám ảnh” mỗi khi học môn lịch sử. Để cho môn lịch sử trở nên nhẹ nhàng, học sinh yêu thích thì giáo viên cần phải linh động thay đổi cách giảng dạy sao cho phù hợp, luôn làm mới bài giảng của mình (trong khuôn khổ cho phép) để lôi cuốn học sinh.

Hãy để giáo viên sáng tạo

Trường cháu tôi tổ chức dạy học tiếng Anh với người nước ngoài giá 80.000 đồng/tháng/học sinh. Đây là mức giá khá hợp lý nên phụ huynh đều đăng ký cho con em theo học. Nhưng cháu lại cho biết những tiết học đó thật ra chỉ dành cho một số ít học sinh lớp có vốn tiếng Anh sẵn hoặc những em ham học vì hai lý do: ngôn ngữ thầy nói phần lớn là chuyên ngành, nâng cao và những tiết học đó rất chán.

Lý do thứ nhất tôi có thể tạm thông cảm nhưng còn lý do thứ hai thì tôi cảm thấy rất khó hiểu vì thường học trò rất thích học với người nước ngoài. Cháu tôi bảo chán vì những thầy cháu đã học luôn bám chặt vào sách giáo khoa, tức là chỉ chăm chăm vào những câu ngữ pháp nhàm chán mà các em đã được học thường ngày, hoàn toàn không có một sự đổi mới hay sáng tạo. Lâu lâu lại có một tiết cho các em chơi trò chơi, nhưng cũng chẳng được hào hứng cho lắm khi chỉ là trò khoanh chữ, tìm từ... để rồi cuối cùng cũng quay lại sách giáo khoa!

Vậy có gì khác giữa một tiết dạy của người Việt với người bản xứ? Giờ học lẽ ra phải hào hứng đã biến thành một tiết dạy tẻ nhạt bình thường, và đây là lúc các em “được” nói chuyện, nghỉ xả hơi vô ích.

Thế rồi qua học kỳ II, lớp cháu tôi được phân công một thầy dạy tiếng Anh khác. Ngay từ buổi đầu cháu đã thích vì sự hào hứng và nhiệt tình lẫn những kiến thức thầy mang lại. Thầy hoàn toàn không đụng vào sách giáo khoa, mà nói cho các em về quê hương thầy ở, những việc thầy đang làm... rồi đến những kỹ năng sống theo chủ đề sách các em đang học. Tiết học hôm đó các em đã thật sự rất “kết” thầy. Cuối giờ,thầy hứa sẽ mang vài video về nàng tiên cá bằng tiếng Anh cho các em vào tiết sau.

Nhưng, thầy đã không giữ được lời hứa. Thầy bảo cha mẹ các em kiến nghị không cho xem video nữa, mà phải học trên sách giáo khoa, dựa vào sách giáo khoa! Tiết học hôm sau và những hôm sau nữa, thầy và trò lớp cháu tôi đều phải học theo sách giáo khoa, nhàm chán, đơn điệu.

Những tiết học tiếng Anh với người nước ngoài là lúc học sinh có thể tự do nói những gì mình muốn để thực hành và phát triển kỹ năng tiếng Anh cũng như kiến thức xã hội, chứ không phải là tiết dạy khô khan. Thế nhưng khi thầy mang luồng gió mới đến cho các em học sinh, cho nền giáo dục bằng những phương pháp dạy hay của mình thì đã bị dập tắt ngay. Thế mới thấy vì sao học sinh nước ta luôn bị chê “chỉ giỏi lý thuyết”, không phải tại các em mà do chúng ta ngại đổi mới.

NGUYỄN HOÀNG DUY
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên