15/05/2009 03:25 GMT+7

Lương tâm không phụ thuộc lương tháng!

M.N.
M.N.

TT - Câu chuyện “Bác sĩ công và bác sĩ tư” (Tuổi Trẻ ngày 12-5-2009) tiếp tục được nhiều bạn đọc tham gia bàn luận sau khi bác sĩ H.T. đưa ra lý do lương thấp để giải thích thái độ lạnh nhạt, thờ ơ của một số bác sĩ công. Tuổi Trẻ xin giới thiệu một số ý kiến tranh luận với bác sĩ H.T. và cả ý kiến của bác sĩ - người trong cuộc...

* Theo tôi, một người bác sĩ (BS)trước tiên phải làm hết trách nhiệm của mình. Tôi cũng hiểu nỗi lòng của những BS như BS H.T. đã nói, nhưng ông bà mình dạy “Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”. Một lời nói, một cử chỉ tỏ ra quan tâm đến bệnh nhân thì BS không hề tốn tiền bạc nhưng có thể nhận về hàng khối sự thương yêu, kính trọng của bệnh nhân. Như vậy tại sao các BS không làm được?

Đã có rất nhiều trường hợp thực tế không lẽ các BS không biết sao! Những bệnh nhân hay thân nhân của họ sau khi thấy được tấm chân tình của những người thầy thuốc cũng đã bày tỏ tình cảm của mình bằng những món quà nho nhỏ. Đây chính là những tình cảm rất thật và lúc này đây người bệnh hay thân nhân của họ không hề cân đo đong đếm gì cả. Các bác sĩ hãy thử làm như tôi nói xem nhé. Chắc chắn các bạn sẽ nhận được món quà cũng như tấm lòng của bệnh nhân và thành quả mà các bạn làm được là lúc này đây.

uWT6qs1N.jpgPhóng to
Bệnh nhân diện BHYT phải nằm, ngồi chờ từ 4g30 sáng để được khám bệnh (ảnh chụp lúc 5g30 ngày 2-4-2009 tại Bệnh viện Tân Bình, TP.HCM) -Ảnh: N.C.T.

Bác sĩ công và bác sĩ tưĐừng coi đồng tiền to quá!

Lương thấp sao vẫn miệt mài ở bệnh viện công?

* Theo tôi, ngoài những BS mới ra trường chưa có phòng mạch hay chưa có việc làm thêm ở các bệnh viện tư, còn lại hầu hết các BS đều có thu nhập cao, nếu không muốn nói là giàu có. Chính sự giàu có và thu nhập cao không phải từ bệnh viện công, nơi các BS phải làm việc hằng ngày đã tạo nên sự vô cảm ở đây. Cũng vị BS đó nhưng nếu làm việc ở bệnh viện tư thì thái độ sẽ thay đổi như ban ngày và ban đêm.

Tại sao hầu hết BS không coi công việc ở bệnh viện công là công việc cả cuộc đời nhưng họ vẫn miệt mài ở đó? Theo tôi, bệnh viện công và những bệnh nhân nghèo khổ ở đó đã tạo điều kiện cho họ rèn luyện tay nghề từ khi mới ra trường, cũng như tạo được chút tiếng tăm để về nhà với một phòng mạch hoành tráng, bệnh nhân xếp hàng dài chờ đợi (lúc này ở bệnh viện công họ chỉ còn là cái xác không hồn). Nói đến đây tôi thành thật xin lỗi các vị lương y dành cả cuộc đời cống hiến cho người bệnh.

* Tôi nghĩ con người rất cần có đủ tiền để sống, nhưng có bao nhiêu để gọi là đủ? Còn lương tâm sẽ không phụ thuộc tiền tài vật chất. Thật là ngụy biện khi đổ lỗi cho đồng lương không đủ sống để biện minh việc không có y đức của BS. Tôi nghĩ thu nhập của BS 3.500.000 đồng/tháng như BS H.T. nói là quá cao so với công nhân, nông dân rồi. Xin hỏi BS H.T. rằng công nhân, nông dân lấy đâu ra tiền để chữa bệnh cho bản thân và người thân?

Xin thưa với các BS là hiện nay nếu không bắt buộc mua bảo hiểm y tế (BHYT) có lẽ tôi đã không mua, vì nếu ốm đau đến bệnh viện mà sử dụng BHYT nhiều khi bị đối xử như người ăn xin (không dùng thẻ BHYT mới được đối xử bình thường). Thế nhưng, nếu không trình thẻ BHYT thì sau đó bảo hiểm sẽ không thanh toán đầy đủ cho số tiền điều trị của người bệnh. Người bệnh khổ như vậy đấy nhưng biết kêu ai?

Viết ý kiến này tôi muốn nói với các BS rằng đừng vì đồng tiền mà đánh mất lương tâm làm người. Ngày nay, vào bệnh viện không có tiền là không được cứu chữa, nhưng ở ngoài đường nếu thấy người bị tai nạn thì còn rất nhiều người sẵn sàng bỏ công, bỏ của để cứu người, mặc dù họ còn phải chạy ăn từng bữa...

* Các BS làm tôi nhớ đến thầy cô giáo của chúng ta, những người với đồng lương còm cõi vậy mà vẫn vắt sức ra vì tương lai của đất nước. Tôi không đồng ý cách các BS đem đồng lương ra so sánh để đánh giá mức độ tập trung chăm sóc người bệnh. Tập trung chăm sóc người bệnh ở đây chưa tới mức phải tận tụy, niềm nở, quan tâm từng li từng tí mà là thái độ quan tâm, đồng cảm hơn với bệnh nhân. Thử nghĩ một người mẹ xót con khi con đang lên cơn co giật từng hồi chỉ được BS ném cái nhìn lạnh lùng dửng dưng sẽ thấy hụt hẫng thế nào?

Tôi đã chuyển qua bệnh viện tư

Trước đây, khi còn làm việc ở bệnh viện công, mỗi sáng tôi khám trên dưới 90 bệnh nhân (BN). Lúc đầu, vì hiểu tâm tư BN nên tôi giải thích kỹ, vậy là bị sếp nhắc nhở vì có người gọi đến đường dây nóng thắc mắc tại sao họ chờ từ sáng tới trưa mà chưa tới lượt khám. Vậy là tôi phải chuyển qua khám nhanh. Khám nhanh riết rồi tôi thấy có điều gì đó không ổn. Mình là dân chuyên nghiệp đâu phải khám vài trăm ca rồi thôi, cứ khám nhanh, khám ẩu như thế ca thứ 200 chưa sai thì ca thứ 201 cũng sẽ sai. Với tôi, sự chính xác và sức khỏe của BN rất quan trọng.

Hơn nữa, BS khám chữa bệnh cho BN mà họ còn không có thiện cảm với mình thì mình làm BS ở bệnh viện công vì mục đích gì đây? Tôi không muốn BN gọi mình là “BS hai câu”: hỏi bệnh sử chỉ hai câu, cho BN hỏi chỉ hai câu (trừ trường hợp đặc biệt!). Nghe thì quá lạnh lùng, nhưng có muốn khám kỹ hơn, ghi toa rõ hơn để BN dễ đọc cũng khó có đủ thời gian. Dù mười mấy năm làm ở bệnh viện công tôi chưa bị BN viết thư phàn nàn về thái độ phục vụ, nhưng tôi hiểu tinh thần thái độ phục vụ ở đây có vấn đề. Thế là tôi bỏ bệnh viện công gần nhà, dù lúc này tôi đã lên sếp.

Tôi qua bệnh viện tư, số lượng BN khám ít hơn, tôi khám và tham vấn cho BN kỹ hơn, cả hai bên đều thỏa mãn, BS lại được tiếng là tận tình, có y đức! Lương cao gấp bốn lần so với bệnh viện công. Tôi nghĩ phải hiểu rõ cội nguồn tại sao có những BS trong giao tiếp hằng ngày thì rất hiền lành, niềm nở, nhưng trong không khí căng thẳng lúc khám bệnh lại hay bị stress, nóng nảy, thiếu kiềm chế. Có như thế mới giải quyết được được tình trạng trên, nếu không thì có học 10 lớp giao tiếp cũng vậy thôi! Mà ở bệnh viện công chỗ tôi làm lúc trước ngộ lắm, vì thiếu BS nên chỉ có BS điều trị dọa lãnh đạo bệnh viện tháng tới sẽ nghỉ việc, chứ chưa thấy BS điều trị nào bị đuổi việc vì sai sót cả!

Thật ra bệnh viện công còn rất nhiều điều bất cập. Nhân lực đã thiếu mà họp hành liên tục. Chuyện lương bổng ở bệnh viện công cũng là vấn đề phải bàn. Khi tôi lên phó khoa, lương tôi vẫn còn thua một hộ lý lớn tuổi trong khoa (ở bệnh viện tư không bao giờ có chuyện phi lý này!). Điều này tạo nên sự bất mãn của một bộ phận BS.

Dù ngành y còn rất nhiều người tốt, nhưng sẽ là duy ý chí, phi thực tế nếu như cứ mong mỏi tất cả thầy thuốc đều là “mẹ hiền” mà lãnh đạo ngành y không có cách giải quyết hợp lý những vấn đề trên!

M.N.
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên