Anh! Phải chăng anh đã quên em - người con gái yêu thương anh hơn cả bản thân.
Anh biết cảm giác của em lúc ấy thế nào không? Trái tim em như ngừng đập. Em vội vàng quay xe trở lại phóng như điên về phòng và khóc nức nở. Vậy là hết, tất cả đã chấm dứt. Anh rời xa em vĩnh viễn, bỏ mặc em cô đơn. Em không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt…
Hai năm trời yêu nhau có ít quá không anh? Không xinh đẹp để sánh bước bên chàng trai đẹp trai, hào hoa như anh nhưng em vẫn thường được mọi người khen là dễ thương và hiền hậu. Chẳng phải anh cũng từng nói là anh yêu em vì điều đó đấy sao? Tình yêu đầu đời với những rung động dịu êm, em cố sức nâng niu và gìn giữ. Vậy mà tất cả đã vỡ tan trước mắt em. Bao nhiêu kỷ niệm, những lúc buồn vui mình đã từng cùng nhau chia sẻ… Anh ra đi không một lời giải thích, không chút vấn vương.
Em tự vấn lòng mình có phải em làm vậy là có lỗi, là cố chấp? Nhưng nghĩ thế nào em cũng không thể thay đổi quyết định của mình, đành dằn lòng để anh ra đi với hi vọng một ngày kia anh sẽ hiểu ra và quay về bên em. Em đã sống trong chờ đợi, nuôi hi vọng mỏi mòn. Bao lần em cầm điện thoại lên bấm số phone của anh nhưng không đủ can đảm để thực hiện cuộc gọi, khi nghĩ đến cái giá cho sự trở về của anh lại là cái quý giá nhất của cuộc đời con gái của em.
“Em đúng là suy nghĩ thiển cận. Bây giờ người ta yêu nhau chuyện đó là quá bình thường. Chắc em không yêu anh thực lòng nên mới giữ gìn với anh như vậy”. Câu nói của anh vẫn còn văng vẳng bên tai em. Mặc em níu kéo, mặc nước mắt em tuôn rơi cùng những lời giải thích, anh vẫn giận dữ bỏ đi.
Tại sao anh không chịu hiểu em chỉ muốn dành giây phút thiêng liêng ấy cho đêm tân hôn của chúng ta? Tại sao anh không chịu hiểu em làm vậy là vì chính tình yêu của hai đứa? Tại sao…?
Những ngày sống không có anh thật là khó khăn đối với em. Dường như em quá quen với cảm giác có anh bên cạnh. Không được nghe tiếng anh nói cười, không được nhìn thấy anh hằng ngày… là cả sự thiếu vắng, hụt hẫng lớn lao. Em luôn tự an ủi mình rằng nhất định một ngày kia anh sẽ trở về, rằng anh cần có thời gian để suy nghĩ chín chắn hơn…
Chính suy nghĩ ấy tiếp thêm cho em sức sống. Nhưng một tháng, hai tháng… anh vẫn lặng im như chưa từng có sự tồn tại của em trên cõi đời này. Cho đến tận hôm nay… thế giới quanh em như chao đảo!
Một tháng qua em không ăn không ngủ, suốt ngày chỉ nằm nhìn lên trần nhà mặc cho nước mắt chảy dài. Bọn bạn cùng phòng khuyên mãi không được rồi cũng chán, chúng để mặc cho em một mình suy nghĩ. Đau đớn, trách hận và thất vọng, em như phát điên mỗi khi nghĩ đến hình ảnh anh và cô gái đó. Em không muốn đối diện với sự thật, không muốn tin rằng em đã mất anh mãi mãi, và không chịu hiểu rằng người em yêu không hề yêu em nhiều như những lời anh đã nói…
Con người không giống như những loài sinh vật khác, luôn tiềm tàng một sức sống mãnh liệt. Mạnh mẽ hơn sau mỗi lần vấp ngã, trưởng thành hơn khi đối mặt với nỗi đau. Là người có nhận thức, được học hành tử tế… em buộc lòng phải tỉnh táo để chấp nhận sự thật đắng cay đó. Người ta thường bảo khi yêu con người thường hay mù quáng, đấy là lúc lý trí phải nhường chỗ cho tiếng nói của trái tim… Không sai đúng không anh? Trong em giờ đây chỉ có sự đổ vỡ…, một cảm giác mất mát không thể bù đắp, cảm giác đó không thể gọi thành tên. Nhưng em không thể làm trái với lương tâm và lý trí của mình.
Em buộc lòng nhận ra mình mãi mãi không thuộc về nhau. Thật khó khăn nhưng rồi em cũng chẳng còn thấy oán hận anh như những ngày đầu tiên. Em muốn anh hiểu điều đó.
Lời cuối gửi đến anh, em muốn anh hãy sống thật hạnh phúc, bên người con gái không phải là em. Chẳng phải em cao thượng gì đâu, chỉ vì em không muốn có thêm một người con gái nữa lại đau khổ vì yêu anh như em...
Có tình yêu qua đi nhưng cũng có mối tình đơm hoa kết trái. Điều gì đã đọng lại trong bạn để trở thành dấu ấn không thể quên? Hãy gửi về Tuổi Trẻ Online câu chuyện tình yêu của chính bạn hoặc của người khác nhưng gây nhiều xúc động trong bạn. Những câu chuyện được chọn đăng sẽ có nhuận bút sau hai tuần xuất bản trên Tuổi Trẻ Online. Với bạn đọc ở TP.HCM, vui lòng đến nhận nhuận bút tại tòa soạn báo Tuổi Trẻ, 60A Hoàng Văn Thụ, P.9, Q.Phú Nhuận. Bạn đọc ở tỉnh xin gửi email phản hồi sau khi bài đăng với địa chỉ cụ thể để chúng tôi chuyển nhuận bút theo đường bưu điện. Bài viết tham gia xin gửi về email tto@tuoitre.com.vn hoặc tinhyeuloisong@tuoitre.net.vn chủ đề ghi rõ là tham gia chuyên mục Chuyện tình tự kể (xin lưu ý câu chuyện này chưa từng được đăng báo và vui lòng gõ font Unicode có dấu). |
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận