Phóng to |
"Thầy" Bảy (thứ hai từ trái qua) đang nghe đoàn kiểm tra đọc biên bản - Ảnh: L.TH.H. |
Chỉ bắt mạch và không được kể bệnh!
Sáng 8-11-2004, tôi tìm đến nơi khám chữa bệnh của thầy Bảy Cồn ở ấp 4, xã Xuân Thới Thượng, H Hóc Môn. Dù chưa đến 10g nhưng đã có bốn người lấy số trước tôi. Tôi nhìn quanh và bắt gặp ba bảng hiệu cho biết ngày thường thầy chỉ khám bệnh vào các buổi chiều từ 14g-17g, chủ nhật khám từ 6-11g.
Một người đàn ông ở Q.6 chở vợ lên khám bệnh viêm xoang quả quyết rằng thầy Bảy chữa bệnh rất hay, đặc biệt là bệnh xương khớp, tiểu đường. Thầy đã chữa cho bà cụ hàng xóm bị bệnh tiểu đường nặng (nằm một chỗ, không ăn uống được) trở nên đi đứng bình thường sau 10 ngày uống thuốc của thầy.
Qua người em dâu của thầy (bán cơm, hủ tiếu đối diện) và những người hàng xóm, chúng tôi được biết thầy Bảy đã hành nghề hơn chục năm. Bệnh gì thầy cũng chữa nên nhiều người ở rất xa cũng lặn lội tìm đến. Ngày thường nhà thầy luôn có 200-300 người bệnh đến khám, riêng chủ nhật có khi lên đến 400-500 người. Thầy làm cả thảy 450 thẻ số, nhưng nhiều người đến sau không còn số để lấy. Ai đến khám và mua thuốc uống trong 10 ngày thầy cũng thu đều 50.000đ/ người. Bình quân mỗi ngày thầy thu được 15-20 triệu đồng.
15g40 chiều 9-11, chúng tôi quay trở lại nhà thầy Bảy Cồn. Lúc này có khoảng 50-60 bệnh nhân (BN) đang đợi khám. Trong đó có hơn chục bà cụ từ Củ Chi được đưa đến khám bệnh bằng xe hơi. Tôi bắt số 219 và tìm chỗ ngồi gần nơi thầy khám bệnh. Cứ vài phút thầy lại gọi vài số. Bàn khám của thầy chỉ có cái gối nhỏ xíu để kê tay bắt mạch và một quyển đơn thuốc in sẵn. BN nào vào khám thầy cũng chỉ cầm tay bắt mạch khoảng 30 giây, rồi nguệch ngoạc ghi toa bảo sang bàn bên lấy thuốc. Ai chậm trễ chưa kịp đưa tay là thầy nạt nộ. Đúng 16g10 đến lượt tôi khám. Thầy cũng lặp lại những lời tương tự. Tôi kể bị bệnh khác thì thầy “chặn” luôn: “Đừng có kể bệnh. Về uống thuốc, rồi kể sau”.
Không chỉ mình tôi mà BN nào cũng không được phép kể bệnh và thầy cũng không hề hỏi bệnh. Thầy bảo bệnh gì thì BN bị bệnh ấy. Cứ lớn tuổi thì thầy bảo viêm khớp, đau nhức, đau thần kinh tọa. Trẻ hơn thì viêm xoang, đau dạ dày, viêm mũi... Sau khi bắt mạch qua loa, thầy ghi cho tôi một đơn thuốc lằng ngoằng không thể đọc được. Người bán đưa ba gói thuốc và lấy 50.000đ. Ngoài bao giấy ghi sáng một gói, trưa tám viên, tối một gói. Thuốc gồm 10 gói viên thấp khớp, 10 gói hồi xuân hoàn và một bịch thuốc 80 viên màu xanh không có tên!
Phòng mạch không giấy phép
Để biết rõ thầy Bảy Cồn tên thật là gì, có bằng cấp chuyên môn và giấy phép hành nghề hay không, 14g30 chiều 11-11-2004 chúng tôi theo đoàn thanh kiểm tra hành nghề y dược tư nhân của huyện Hóc Môn quay trở lại lần nữa. Đoàn kiểm tra yêu cầu thầy Bảy xuất trình các giấy tờ liên quan đến việc hành nghề, nhưng thầy hoàn toàn không có bằng cấp, chứng chỉ chuyên môn, giấy phép hành nghề, giấy phép kinh doanh, trang thiết bị khám chữa bệnh cũng không có. Ngoài ra, phòng mạch này còn vi phạm hàng loạt qui chế chuyên môn khác.
Qua kiểm tra tại chỗ, đoàn đã niêm phong hơn chục loại thuốc không có nơi sản xuất, không có số đăng ký, không có hạn dùng. Đến 16g đoàn thanh kiểm tra mới hoàn tất việc đếm, niêm phong thuốc và lập biên bản kiểm tra. Đoàn đã đề nghị ông Tô Văn Cồn (tên đầy đủ của thầy Bảy) ngưng ngay hoạt động khám chữa bệnh trái phép và chuyển vụ việc lên Sở Y tế TP.HCM giải quyết.
Trong gần hai tiếng đoàn kiểm tra làm việc tại phòng mạch không phép của thầy Bảy, chúng tôi chứng kiến rất nhiều BN đến năn nỉ đoàn kiểm tra hãy cho thầy Bảy khám bệnh, bán thuốc. Trong lúc đoàn kiểm tra làm việc, chúng tôi ghi nhận rất nhiều người bệnh vẫn nườm nượp tìm đến. Có người cầm toa cũ đi thẳng vào bàn bán thuốc hỏi phó đoàn kiểm tra (đang đứng đếm thuốc) để... mua thuốc!
Qua vụ việc này, câu hỏi đặt ra là vì sao một phòng mạch không phép hoạt động rầm rộ rất nhiều năm, nằm cách trạm y tế xã chỉ năm phút đi xe máy mà không bị xử lý kịp thời?
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận