![KXRjoc1B.jpg](http://static.tuoitre.vn/tto/i/s626/2008/03/09/KXRjoc1B.jpg)
Anh vừa có hình thức, vừa có bản tính tốt: cầu tiến, siêng năng, có trách nhiệm với gia đình, hiếu thảo, cư xử có tình có nghĩa, thật thà… Đặc biệt là rất yêu tôi! Tuy nhiên, anh cũng rất nóng tính và có phần độc đoán.
Thời gian đầu vì không xin được việc làm, tôi ở nhà chăm sóc ba mẹ chồng và làm công việc nội trợ. Tuy hơi vất vả, nhưng tôi thật sự rất vui vì luôn sống trong tình yêu thương của gia đình chồng, và nhất là tình yêu của anh! Cuộc sống của chúng tôi ngày một thoải mái hơn. Tôi cũng đi làm ở một công ty nhỏ, chủ yếu anh muốn tôi vui chứ không phải lo kinh tế như anh.
Làm việc được năm năm, anh muốn tôi nghỉ để chăm sóc mẹ chồng và sinh thêm cho anh một đứa con. Tuy chưa muốn nghỉ, nhưng vì hạnh phúc gia đình là trên hết nên tôi đã nghe lời anh. Hai năm sau, một bé gái nữa ra đời.
Chúng tôi cũng chuyển lên Sài Gòn sống để tiện cho công việc của anh. Anh cũng không cho tôi đi làm với lý do muốn tôi là “hậu phương vững chắc” để anh yên tâm công tác và phát triển sự nghiệp. Lúc này, con gái nhỏ của tôi đã học mẫu giáo, tôi lại muốn có ý xin đi làm, anh vẫn thuyết phục tôi ở nhà. Và một lần nữa tôi lại nhượng bộ!
Cuộc sống của tôi cứ lặp đi lặp lại ngày nào cũng như ngày ấy và cũng từng ấy công việc. Có những lúc chân tay tôi mệt mỏi, rã rời, tâm hồn hoàn toàn trống vắng.
Công việc của anh không tốt đẹp như lúc trước. Anh thường vắng nhà và hay cáu gắt với mẹ con tôi. Thương anh phải chịu nhiều áp lực công việc, nhiều lần tôi muốn chia sẻ với anh, nhưng anh nói muốn giải quyết một mình. Để chia sẻ với anh, tôi chỉ còn cách làm thật tốt vai trò nội trợ của mình.
Với giác quan của người phụ nữ, tôi đã nhận ra những thay đổi gần đây của anh. Anh vắng nhà liên tục vào buổi tối, chú ý hình thức bên ngoài, lạnh lùng hờ hững với tôi. Vì quá tin tưởng và quá yêu anh, tôi đã xem như không có gì. Thế rồi cách đây hơn năm tháng, tôi phát hiện chồng tôi có người đàn bà khác bên ngoài! Chính anh cũng thú nhận với tôi điều đó. Tôi đau đớn đến mức không thiết ăn uống, hầu như khóc mọi lúc, mọi nơi.
Anh thấy vậy, vội hứa sẽ giải quyết trong một tháng. Trong thời gian này anh vẫn lén lút đi chơi với cô ấy một tuần mấy lần. Tôi biết mà không thể làm lớn chuyện vì sợ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình nên suy sụp hoàn toàn từ thể xác đến tâm hồn.
Đến một ngày không thể chịu đựng hơn nữa, tôi đã đi theo anh và bắt quả tang hai người đang chở nhau đi chơi. Ngồi với nhau trong một quán cà phê, tôi thật sự rất bất ngờ vì thái độ của hai người rất bình tĩnh. Và càng bất ngờ hơn khi nhận ra cô gái kia. Cô là đồng nghiệp của anh và đã đến nhà chơi vài lần. Cô còn quá trẻ, chỉ hơn con gái tôi có 13 tuổi!
Trước mặt tôi và cô ấy, anh đã thừa nhận không còn yêu tôi, bao nhiêu tình cảm anh đều dành cho cô ấy. Anh đưa ra lý do của việc ngoại tình là tôi không chia sẻ với anh gánh nặng kinh tế; không biết cách làm anh giảm bớt căng thẳng và nguyên nhân nữa là tôi không sinh cho anh con trai! Những gì tôi không làm được thì cô ấy làm được. Đặc biệt cô ấy hứa sẽ sinh cho anh một đứa con trai! Anh khẳng định đó là tình yêu chín chắn, không bồng bột. Vì cô ấy, anh có thể hy sinh tất cả: danh dự, gia đình, sự nghiệp.
Tôi đau đớn khôn cùng và quyết định cho anh ra ngoài sống với người anh yêu. Anh ra ngoài sống nhưng luôn gọi điện cho mẹ con tôi. Mỗi tuần anh về thăm con một lần. Anh thấy day dứt vì những gì anh đã làm nhưng không hối hận. Được một tháng, anh ngỏ ý muốn quay về và xin tôi cho anh thời gian. Vì các con, vì gia đình hai bên và vì danh dự của anh, tôi hứa sẽ cho anh cơ hội. Tuy biết anh không còn yêu tôi, nhưng tôi vẫn không thể quên được anh. Những đêm một mình cô quạnh, tôi ước mong anh quay về bên tôi, cùng tôi trở lại từ đầu.
Nhiều lúc tôi muốn làm lớn chuyện để họ phải trả giá về những gì họ đã gây ra. Thế nhưng lý trí của tôi đã chiến thắng lòng thù hận của chính mình. Sau hai tháng, anh lại xin cho anh về nhà để có điều kiện cách ly cô ấy, nếu không thì anh không thể chấm dứt với cô ấy được. Tôi không đồng ý vì tôi muốn anh phải chủ động và tự giác.
Rồi chuyện của hai người cũng bị một số người phát hiện. Một lần nữa, vì anh, tôi nhân nhượng để anh về nhà khi anh vẫn chưa chấm dứt được cô ấy. Anh lại xin thêm hai tháng. Trong hai tháng đó, tôi phải để anh tự do quan hệ với cô ta. Anh xin tôi đừng hỏi han, quan tâm đến giờ giấc đi đứng của anh. Sự chịu đựng của tôi đã lên đến cực điểm. Tôi nhất quyết đòi chia tay. Anh hết lời năn nỉ.
Đúng lúc tôi chuẩn bị ra đi, anh lại phát bệnh nặng. Dù muốn dù không tôi cũng không thể bỏ anh mà đi trong lúc này. Anh suy sụp vì bệnh. Tôi vừa chăm sóc, vừa phải động viên, an ủi để anh mau bình phục. Vì bệnh, anh hay cáu gắt, hay giận hờn và hay mặc cảm. Thế nhưng vẫn giữ quan hệ với cô ta. Tôi mệt mỏi vì tất cả.
Bỏ anh đi thì tôi không nỡ, nhưng sống trong tình cảnh này mãi chắc tôi không chịu đựng nổi nữa rồi! Các bạn hãy cho tôi lời khuyên chân thành để giúp tôi vượt qua những bất hạnh trong đời mình. Hạnh phúc là do mình chọn, nhưng bất hạnh thì không. Tôi phải làm gì để thoát khỏi cuộc sống hiện tại? (Thu)
- Trả lời tư vấn của thạc sĩ tâm lý Lê Thị Linh Trang:
Chào chị,
Thư chị viết khá dài và tràn đầy cảm xúc. Đọc thư, tôi rất hiểu và thông cảm với chị, với những gì chị đã trải qua và luôn đặt chữ Nhẫn lên hàng đầu.
Chị là một người phụ nữ có tình yêu với chồng, tình thương với con và có trách nhiệm với gia đình, với mọi người. Đó là những điều rất đáng quý và không phải ai cũng có. Tuy nhiên ngay từ đầu, từ lúc còn “rất hạnh phúc từ trong gian khổ” cho đến khi “anh yên tâm công tác và phát triển sự nghiệp”, gần như chị chỉ biết bếp núc nội trợ, thụ động phụ thuộc vào chồng con, lệ thuộc cả về vật chất lẫn tinh thần. Chị chu toàn công việc nhà nhưng chưa biết tổ chức các sinh hoạt trong gia đình để các thành viên cùng tham gia, cùng chia sẻ với nhau, và nhất là thiếu hẳn những hoạt động vui chơi giải trí.
Ngoài ra, nếu biết sắp xếp, vẫn có thể vừa tề gia nội trợ vừa duy trì được những quan hệ xã hội, học thêm một cái gì đó, thậm chí là nữ công gia chánh hay thể dục thể thao, tham gia những hoạt động cộng đồng…
Bên cạnh đó, nếu không vì sĩ diện, chị có thể chia sẻ với hai bên gia đình, với những người có uy tín với anh để có thêm nguồn lực hỗ trợ, tác động kịp thời. Nếu đã làm được những điều này thì chắc là tình hình hiện nay sẽ không đến nỗi nào và khi có chuyện gì xảy ra, chị cũng không đến nỗi hụt hẫng như vậy. Vậy chị nên rút kinh nghiệm tất cả những điều này, và xem có thể “còn nước còn tát”!
Về phía chồng chị, người ta thường nói “Gái có công, chồng chẳng phụ”, nhưng với anh, anh vẫn phụ chị như thế thì quả là đáng trách. Và có những việc nhiều khi đứng dưới quan điểm của mình, mình cho rằng tất cả những việc mình làm là hi sinh vì người khác; nhưng với quan điểm của người khác đôi khi họ không đánh giá cao điều đó. Và sự hi sinh quá mức cần thiết có thể dẫn đến việc chúng ta đánh mất chính bản thân mình. Vậy chị cũng không nên tự dằn vặt mình nữa làm gì.
Ông bà mình cũng thường nói vợ chồng với nhau không còn tình thì cũng còn nghĩa, và “đánh người chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại”. Trong thời điểm hiện nay, chị quyết định “không thể bỏ anh mà đi trong lúc này” chứng tỏ chị là một người có tấm lòng, và vẫn còn tình cảm với anh. Vậy nếu có thể, chị hãy cho anh một cơ hội nữa.
Nhưng bên cạnh đó, chị cũng cần có sự trao đổi thẳng thắn, đề xuất những giải pháp cụ thể, rõ ràng; sau khi có sự đồng thuận của cả hai thì cần kiên quyết thực hiện. Trong đó, trước hết cả chị và anh cần phải khẳng định với nhau mục tiêu chính của cả hai là gì, đang cần gì, muốn gì trong cuộc hôn nhân này, rồi từ đó đưa ra hướng giải quyết.
Và dĩ nhiên, nếu sau mọi nỗ lực từ nhiều phía mà vẫn bế tắc, việc ly hôn cũng là điều có thể nghĩ đến. Trong hôn nhân, cần thiết phải có sự chấp nhận nhau, nhưng không nên phải chịu đựng nhau mà kéo dài quá thì càng không nên.
Chúc chị có đủ sức khỏe, nghị lực để giải quyết ổn thỏa mọi việc, tìm lại được niềm hạnh phúc trong gia đình. Mong rằng những lời chia sẻ này cũng phần nào giải tỏa những gì chị đang “không chịu đựng nổi nữa” hiện nay.
Thân mến.
Mọi thắc mắc về tâm lý - tình yêu, dạy con cũng như những kỹ năng sống, bạn hãy gửi về mục Tư vấn Tình yêu - Lối sống của Tuổi Trẻ Online theo địa chỉ email: tinhyeuloisong@tuoitre.net.vn Để chính xác về nội dung cần hỏi, bạn đọc vui lòng gõ có dấu (font chữ unicode). Trả lời chung cho các bạn đọc, vì email gửi đến chuyên mục rất nhiều nên chúng tôi không thể trả lời cụ thể riêng từng trường hợp. Do vậy, nếu những câu hỏi nào thật sự cần được tư vấn riêng, chúng tôi sẽ chọn lọc và trả lời. Rất mong bạn đọc thông cảm và vẫn gắn bó theo dõi chuyên mục Tình yêu - Lối sống. B.D. thực hiện |
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận