16/04/2009 17:20 GMT+7

Giá như ngày nào cũng mưa

H.Đ. (Đồng Nai)
H.Đ. (Đồng Nai)

TTO - Cơn mưa ập đến nhanh chóng và bất ngờ, đúng lúc mọi người rục rịch rời khỏi phòng đi ăn cơm trưa. Ai cũng lưỡng lự vì ngại đặt chân ra đường ướt át và sợ phải đi dưới những giọt mưa đang chằng chéo giăng mắc.

I85exwtJ.jpgPhóng to
TTO - Cơn mưa ập đến nhanh chóng và bất ngờ, đúng lúc mọi người rục rịch rời khỏi phòng đi ăn cơm trưa. Ai cũng lưỡng lự vì ngại đặt chân ra đường ướt át và sợ phải đi dưới những giọt mưa đang chằng chéo giăng mắc.

Nhìn ra cơn mưa, tôi hỏi em một câu cộc lốc: “Đi chứ?”. Em gật đầu. Tay em đã cầm sẵn một cây dù và dĩ nhiên dù muốn dù không em cũng sẽ phải cho tôi “ké” cây dù ấy.

Mưa nhập nhằng. Lần đầu tiên tôi cùng em đi chung một cây dù, em nhất quyết không để tôi cầm - em luôn ương ngạnh như thế. Lần đầu tiên tôi cùng em gần nhau đến thế. Bốn cái chân đôi lúc cứ như va vấp vào nhau suýt ngã.

Con đường đến quán cơm quá ngắn, cơn mưa vẫn trút nước mà tôi lại mong con đường mọi ngày ấy dài mãi, dài mãi ra, mặc cho một bên vai mình đã ướt sũng. Giá như ngày nào cũng thế này, giá như tôi và em lúc nào cũng gần nhau như thế.

Tôi nghĩ mình bắt đầu thích những cơn mưa vào cái giờ mà mọi người thường lắc đầu ngán ngẩm. Vì như vậy em sẽ không thể chạy trốn hay bỏ mặc tôi. Vì như vậy tôi sẽ được nghe tiếng em cuống quýt với những giọt nước rơi trên áo. Vì như vậy tôi và em sẽ được cuống quýt và vội vã cùng nhau. Trong cơn mưa, em sẽ không còn chạy trước tôi hay giả vờ rớt lại phía sau, em sẽ cùng tôi sóng bước.

Tôi không biết người khác sẽ nghĩ gì và tôi cũng không biết em sẽ phản ứng ra sao nếu em biết được những suy nghĩ lúc ấy của tôi. Thì mặc kệ. Sao thường ngày em vẫn cứ lặng lẽ, sao thường ngày em vẫn cứ dửng dưng? Ngay cả những câu nói cộc lốc tôi dành cho em thường ngày cũng là để chống lại cái lặng lẽ ấy của em.

Tôi biết em cũng thật tình cờ, tình cờ như thể bây giờ tôi nhận ra hình như... mình đã yêu em, trong khi em đối với tôi vẫn còn là một ẩn số - ẩn số tôi chưa thể tìm ra.

Tôi bắt đầu trông ngóng và ước giá như ngày nào trời cũng đổ mưa, để lại được thấy chiếc dù trong tay em và tôi xin đi “ké”. Và còn một bí mật nữa mà có lẽ em sẽ không thể biết được: trong hộc bàn, giữa những đống đồ lổn ngổn của tôi, cũng có một cây dù, nhưng nó sẽ chẳng bao giờ được dùng đến.

Có tình yêu qua đi nhưng cũng có mối tình đơm hoa kết trái. Điều gì đã đọng lại trong bạn để trở thành dấu ấn không thể quên? Hãy gửi về Tuổi TrẻOnline câu chuyện tình yêu của chính bạn hoặc của người khác nhưng gây nhiều xúc động trong bạn.

Những câu chuyện được chọn đăng sẽ có nhuận bút sau hai tuần xuất bản trên Tuổi Trẻ Online. Với bạn đọc ở TP.HCM, vui lòng đến nhận nhuận bút tại tòa soạn báo Tuổi Trẻ, 60A Hoàng Văn Thụ, P.9, Q. Phú Nhuận. Bạn đọc ở tỉnh xin gửi email phản hồi sau khi bài đăng với địa chỉ cụ thể để chúng tôi chuyển nhuận bút theo đường bưu điện.

Bài viết tham gia xin gửi về email tto@tuoitre.com.vn hoặc tinhyeuloisong@tuoitre.net.vn chủ đề ghi rõ là tham gia chuyên mục Chuyện tình tự kể (xin lưu ý câu chuyện này chưa từng được đăng báo và vui lòng gõ font Unicode có dấu).

H.Đ. (Đồng Nai)
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên