Kính tặng cô Ngọc - chủ nhiệm lớp 12C1 Trường THPT chuyên ban Thị xã Cao Lãnh,Đồng Tháp, năm học 1998-1999
![]() |
Ảnh: thoiaotrang.com |
Hai tuần sau, sự thất vọng và “căm ghét” cô âm thầm diễn ra trong lớp. Đó là vì cách cô kiểm tra miệng. Eo ôi, thật khủng khiếp. Lần đầu tiên tôi bị cô gọi lên trả bài kể từ đầu năm học. Cô không cho đọc bài trong sách như bao giáo viên dạy trước đó, mà cô kiểm tra từ vựng trước.
Tôi phải quay mặt vào bảng, nghe cô đọc ba từ mới bất kỳ trong bài và dịch ra tương ứng. Có thể là tiếng Anh hay tiếng Việt. Nếu ba từ đó mà sai một thì đồng nghĩa sẽ được ngay một con zero và lần sau phải trả nợ, điểm của lần sau sẽ bị trừ đi hai. Không có cơ hội “gỡ gạc" nào khác ngoại trừ “xung phong” trả bài mà không chờ cô gọi.
Thông thường một bài sẽ có ít nhất ba mươi từ mới, chúng tôi phải tra từ điển trước ở nhà. Vào lớp cô sẽ dạy phát âm và ngữ pháp, thời gian còn lại là thực hành. Cô nói không thuộc từ vựng có nghĩa là không biết nghĩa, không biết nghĩa thì làm sao đọc, dịch và trả lời câu hỏi của cô. Như vậy không cần tốn nhiều thời gian cho việc trả bài đối với một học sinh... không thuộc bài!
Vậy đó, cứ mỗi lần đến tiết cô dạy là cả lớp như nín thở vì sợ lúc trả bài. Tôi học rất chăm mà vẫn run vì nếu xui không nhớ ra một từ nào đó là coi như... rớt đài. Còn nhớ sau lần kiểm tra bài đầu tiên, tôi được bảy điểm và trở vào bàn... khóc òa vì mừng.
Cô tên Ngọc nhưng từ đó tên “Ngọc La Sát” ám chỉ cô ra đời, âm thầm truyền miệng nhau trong lớp. Cô cho điểm rất “mắc”, cao nhất môn Anh chỉ 7,2 nhưng vài tháng sau tình hình thay đổi hẳn, ai ai cũng tiến bộ. Nhất là vào kỳ thi tốt nghiệp, lớp tôi đạt điểm cao không ngờ, đa số là bảy, tám.
“Thật hú hồn, suýt nữa thì…”, sau này nghĩ lại tôi hay nói thế, đó là khi tôi và đám bạn nghịch ngợm định trét trái mắt mèo (một loại trái gây ngứa) vào yên xe đạp của cô vì tội “khó tính, cho điểm keo kiệt và độc tài!”.
Ngày tôi nhận học bạ, thật ngạc nhiên với lời phê của cô “Rất khá, chăm, ngoan và có năng khiếu võ thuật”. Bạn biết không, có lần tôi bị điểm không, cô hỏi tôi tại sao không thuộc bài, tôi nói tập võ về mệt quá không học kịp. Cô bảo “Nếu không học bài tốt thì nên "stop" ngay môn võ đó đi, vì em giỏi võ mà thi rớt cũng coi như... bỏ” khiến tôi ê mặt và giận cô quá chừng.
Cô là vậy, tình thương dành cho học trò ẩn giấu trong lớp vỏ nghiêm khắc, lạnh lùng như thế...
Mời bạn tham gia viết "Người đưa đò thầm lặng" Chuyên mục dành cho tất cả bạn đọc viết về hình ảnh các thầy cô giáo ở mọi cấp học, bậc học nhưng có nghị lực vượt qua hoàn cảnh khó khăn để tham gia giảng dạy; có nhiều sáng kiến giá trị, tâm huyết với nghề; chú trọng người thầy có phương pháp đổi mới giảng dạy... Bạn cũng có thể viết những cảm nhận, tản văn về thầy cô giáo mà bạn có nhiều kỷ niệm... Bài viết có thể là bài báo, ghi chép hoặc cảm nhận..., tối đa 1.000 từ, khuyến khích có hình ảnh của nhân vật hoặc sự kiện đề cập trong bài viết kèm theo (tối thiểu hai ảnh 10x15 hoặc kích thước ảnh từ 80 KB trở lên, ảnh chụp đẹp, có tính chất báo chí là một yếu tố khuyến khích). Bài viết vui lòng dùng font có dấu tiếng Việt (nếu gửi qua email) hoặc viết trên một mặt giấy (nếu gửi bằng thư) và phải ghi rõ địa chỉ để tiện liên lạc. Tác phẩm chọn đăng được hưởng nhuận bút theo quy định. Tuổi Trẻ Online nhận bài viết từ ngày 25-10-2006 đến ngày 20-11-2006. Mọi thư từ, bài vở xin gửi về tto@tuoitre.com.vn hoặc Báo Tuổi Trẻ Online: 60A Hoàng Văn Thụ, quận Phú Nhuận, TP.HCM. Xin ghi rõ tiêu đề trên email hoặc bì thư: Tham gia viết "Người đưa đò thầm lặng". |
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận