24/07/2004 07:12 GMT+7

Tâm tình của vợ những người luôn... xin phép mẹ

VY THANH (Đoàn Văn Bơ, Q.4)
VY THANH (Đoàn Văn Bơ, Q.4)

TT - Có thư gửi về cho Hoàng Ngọc bảo bạn vẫn còn may mắn, kịp nhận ra sự... quá khó chịu trong tình trạng yêu đương chưa ràng buộc. Còn có những tình cảnh đã thành vợ chồng với một cuộc sống đầy nỗi niềm riêng rồi mà người đàn ông vẫn một hai “xin phép mẹ”, đôi lúc hạnh phúc chẳng còn là hạnh phúc...

Cái bóng của người mẹ choàng lên ông xã tôi cũng giống như trường hợp Hoàng Ngọc (Tân Bình) vậy.

Ngày chúng tôi mới cưới nhau, chồng tôi nằm giữa... tôi và mẹ anh!

Chúng tôi sống với nhau đã ba năm. Bất kỳ chuyện lớn, chuyện bé trong gia đình cần sự quyết định của người đàn ông trụ cột (chồng tôi là con một, ba anh đã mất khi anh còn nhỏ) thì quyết định ấy nằm ở... mẹ anh. Bà can hệ và cho ý kiến tất cả mọi chuyện từ mua nhà cửa, đến việc sửa cái nhà tắm, đến chuyện nhỏ hơn là lắp điện thoại tại nhà...

Và anh không có ý kiến nào hơn là răm rắp tuân theo điều đó, bất chấp kinh tế gia đình thiếu hay đủ, bất chấp lý do hợp lý hay không. Khi tôi là người góp thêm ý vào những chuyện này thì kết quả là mẹ chồng tôi giận dỗi và chồng tôi liền quay sang cằn nhằn tôi.

Ngay cả chuyện sau giờ tan sở, chúng tôi đi sinh nhật bạn bè hoặc đi chơi đâu đó thì tôi biết ngay sự cố sẽ xảy ra trong đêm ấy. Bao nhiêu lần vừa bước về đến nhà là nghe tiếng “rầm” của cánh cửa dập lại. Mẹ anh ấy về phòng nằm “làm mình làm mẩy”, trước đó bà đã nhịn không ăn tối. Bà muốn tất cả mọi việc làm của con trai đều phải thông qua bà, không được tự tiện như vậy dù đã có vợ, có con.

Còn anh ấy, trong những trường hợp này đều chiều theo những cái “lẫy” của mẹ mình, không nói chuyện một cách người lớn với mẹ. Chúng tôi không có những giây phút riêng tư với nhau để nuôi dưỡng tình yêu, bởi sau những tình huống như thế, giải pháp của chúng tôi là “mang” mẹ anh ấy đi cùng trong những cuộc chơi của nhóm bạn bè trẻ của mình (mẹ chồng tôi cũng còn khá trẻ so với tuổi mới chớm 50 của bà).

Bạn bè của chúng tôi phải quen và thông cảm với điều đó, nhưng riết rồi họ cũng thưa những lần gặp nhau với chúng tôi vì thật sự nó chệch choạc quá!

Tôi đi từ trạng thái này qua trạng thái khác, từ không hiểu nổi, ấm ức, bực bội rồi lại tự giải thích cho chính mình thông cảm với hoàn cảnh riêng của anh để đè nén những định kiến. Vì tôi hiểu tình mẫu tử thiêng liêng như thế nào, nhất là từ khi anh còn bé, mẹ là người một mình nuôi nấng anh lớn khôn. Nhưng tôi vẫn cảm thấy tuyệt vọng.

Dần dần tôi thấy mình giảm đi sự kính trọng anh. Tình cảm của tôi cũng nguội dần. Tôi cảm thấy anh là đứa con nít không hơn không kém. Tôi còn nghĩ đến một kết cục buồn khác là... chia tay. Nhưng đó sẽ là một kết cục quá buồn khi tôi mới tròn 29 tuổi.

VY THANH (Đoàn Văn Bơ, Q.4)
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên