![]() |
Minh họa: Mặc Tuân |
Tôi vẫn giữ thói quen cà phê sớm như ngày Thanh còn ở Việt Nam. Tôi thích được cùng anh lang thang vào những sớm Sài Gòn tĩnh lặng và yên bình. Hai đứa im lặng lắng nghe cuộc sống chuyển động vào thời khắc nối đêm vào ngày. Sài Gòn sớm nay cũng tĩnh lặng như mọi khi. Nhưng tại góc quán này, tôi nghe hình như có bão.
Thanh đi. Tôi không khóc, cố gắng kìm lòng mình mỗi khi nhìn thấy Chi ôm chặt tấm hình của Thanh trong tay. Thanh - Chi và tôi quen nhau từ thời đại học. Thanh và tôi học cùng lớp. Chi và tôi ở cùng phòng. Thế là thành quen, thành thân. Tôi và Thanh có những buổi chiều bên nhau - lãng mạn như đôi tình nhân. Tôi và Chi có những đêm bó gối tâm sự đến sáng - thân thiết như chị em. Chi yêu Thanh - tôi biết vậy - và tôi thấy mình khốn nạn.
Gió bất chợt thổi mạnh, vài chiếc lá me quắt queo rơi vào chén trà của tôi. Tôi lắc lắc cái chén rồi đưa lên miệng.
- Chị ơi! Trong chén trà của chị có... có...
Tôi quay ngang - một cậu trai tầm 20 tuổi đang nhìn tôi.
- Ừ, chị biết...
- Thế sao chị...?
Ừ, tại sao nhỉ? Tại sao biết thế mà vẫn làm thế? Tôi bỗng nhớ đến những "con đường cụt" mà mình đã đi qua. Con đường cụt đầu tiên của tôi mang tên gia đình.
Bố mẹ tôi chia tay - và mỗi người có một gia đình mới. Cả hai gia đình đó đều không thuộc về tôi, mà không, đúng hơn là tôi không thuộc về nó. Tôi đi qua thời thiếu nữ của mình với vô số cơn ác mộng. Tôi thấy mình chạy trên một con đường đầy bóng tối, dài như vô tận. Chạy được một lúc, tôi nhận ra cuối đường có ánh sáng và bố mẹ tôi đang đứng ở đó. Nhưng tôi càng chạy nhanh về phía họ thì khoảng cách giữa tôi và họ càng xa. Giấc mơ chấm dứt khi tôi bước hụt chân xuống một hố đen thăm thẳm và choàng thức dậy. Con đường cụt thứ hai mang tên mối tình đầu. Anh có vợ - tôi biết (mà không hẳn là biết) - nhưng tôi yêu anh.
Tình yêu của tuổi đôi mươi - mãnh liệt và điên cuồng - cộng thêm sức hút của một người đàn ông từng trải khiến tôi như con thiêu thân. Tôi huyễn hoặc mình bằng thứ hạnh phúc vay mượn. Thế nhưng khao khát độc chiếm anh không đủ mãnh liệt để tôi loại bỏ hoàn toàn cảm giác tội lỗi. Và mỗi đêm, sau những giờ phút vui vẻ bên anh, tôi lại tự xỉ vả mình. Cuối cùng thì tôi gục khóc trên vai Thanh, cảm giác như ùa vào lòng bà ngày hay tin bố mẹ bỏ nhau.
Thanh đã đi cùng tôi một chặng đường dài. Chẵn 7 năm. Thanh nhìn tôi điên cuồng yêu rồi điên cuồng đau khổ. Thanh kiên nhẫn lắng nghe những cuộc điện thoại đêm đầy nước mắt của tôi để rồi sáng sớm hôm sau lại tất tả chạy sang chở tôi đi đón bình minh.
- Chị cho em xin một chén trà.
Cậu trai bên cạnh đưa chén về phía tôi, chờ đợi. Tôi rót lưng chén rồi đưa trả cậu, chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt buồn mênh mang của cậu đang nhìn xoáy vào mình.
- Cảm ơn chị!
Tôi gật đầu, bâng quơ nhìn xuống tách trà trên chiếc bàn gỗ nhỏ phía dưới.
Thanh đi - một quyết định có phần vội vã khiến tôi gần như choáng váng. Thanh và Chi đã hẹn hò được hai tháng. Hằng đêm, tôi vẫn nằm nghe Chi tâm sự. Chi nói về hạnh phúc bằng giọng mãn nguyện và tự hào. Tôi nhận ra mình chưa bao giờ được như Chi. Xưa nay, tất cả cảm giác mà tôi gọi tên là hạnh phúc đều là vay mượn, vá víu và què quặt. Tôi tránh mặt cả hai bằng cách đi sớm về muộn. Cả Thanh và tôi đều biết có điều gì đó đã đổ vỡ. Chi vẫn hồn nhiên. Và hạnh phúc.
"Mẫn lên xe đi. Nói chuyện với Thanh một lát".
Thanh chặn tôi lại khi tôi vừa bước ra khỏi công ty. Tôi nhìn Thanh, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Và tim tôi khẽ nhói đau.
Tôi lặng lẽ ngồi sau xe Thanh. Thanh phóng nhanh, lao về phía Vũng Tàu.
"Thanh định đi đâu?".
"Vũng Tàu".
"Để làm gì?".
Thanh im lặng, để mặc tôi với hàng tá câu hỏi và cảm xúc lẫn lộn. Tôi nghĩ đến Chi và vẻ mặt ngây thơ của cô ấy. Nhưng những ngõ cụt của tôi ngày xưa bỗng hiện ra, và bao trùm tất cả.
"Thanh sẽ đi".
Thanh lên tiếng sau khi đã im lặng suốt chặng đường trên 100 cây số. Tôi nhớ ra có lần mình đã rủ anh đi Vũng Tàu nhưng mãi vẫn chưa thực hiện được. Tôi chết lặng, tựa như ai đó vừa đấm thẳng vào mặt mình. Tôi nhìn Thanh, trân trối.
"Tại sao?".
Thanh im lặng. Sự im lặng của anh làm tôi khó chịu.
"Thanh nói đi. Hãy trả lời mình đi. Đừng im lặng như thế".
Thanh bất ngờ đứng dậy, hai tay ôm chặt lấy vai tôi. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt rực lửa, giọng xúc động đến mức không kiềm chế được.
"Thanh mệt mỏi rồi, Mẫn hiểu không? Thanh mệt mỏi với cuộc sống tù đọng này, mệt mỏi khi cứ phải làm người thứ ba trong cuộc đời Mẫn. Thanh chán mình, ghét Mẫn. Mẫn hài lòng chưa?".
Tôi bàng hoàng nhìn Thanh với đôi mắt nhập nhoạng nước. Và tôi khóc, nước mắt chảy thành dòng xuống khóe môi, mặn chát. Tôi gỡ tay Thanh ra, chạy vội về phía biển. Trời đã tối, biển chỉ còn sóng và gió. Tôi nghe thấy tiếng Thanh gọi mình. Mặc, tôi cứ chạy. Trên mỗi bước chạy, tôi lại nhìn thấy những con đường cụt hiện ra, rồi gương mặt bố mẹ, ánh mắt Thanh và nụ cười hồn nhiên của Chi.
Thanh chộp lấy tay tôi khi chân tôi vừa chạm nước. Tôi ôm mặt khóc nức nở trong vòng tay anh.
"Chúng mình là hai kẻ khốn nạn và ích kỷ, Thanh ạ!".
Thanh quàng tay qua vai tôi, dường như anh cũng đang khóc. Tôi thấy người anh run lên.
"Không! Chúng ta chỉ là hai kẻ đáng thương, là hai kẻ đáng thương thôi, Mẫn".
Chúng tôi ngồi bên nhau, như bao buổi chiều thời sinh viên. Tôi nhớ đến hàng ghế đá sân trường, cây sứ già cùng những chùm ngọc lan thơm ngát. Những buổi chiều ấy đã êm đềm trôi qua, êm đềm đến mức giờ đây nghĩ lại tôi thấy lồng ngực mình nhức nhối một cảm giác nuối tiếc lẫn ghen tỵ. Chúng tôi đã không yêu nhau suốt thời sinh viên, nhưng tôi tin trong tôi và cả trong Thanh cả hai vẫn chiếm vị trí tuyệt đối.
"Bao giờ Thanh đi?".
Cuối cùng thì tôi cũng tìm được lý do để phá vỡ không khí ngột ngạt giữa hai đứa.
"Ba ngày nữa!".
"Sao Thanh phải làm vậy?".
"Mẫn đừng hỏi nữa. Hãy trả lời Thanh: Nếu Thanh đi, Mẫn có bình yên hơn không?".
Tôi rùng mình. Bình yên ư? Bao lâu rồi tôi không còn tự hỏi mình như vậy nữa? Suốt 15 năm nay, tôi đã đi tìm cho mình cảm giác bình yên và Thanh biết rất rõ điều đó.
"Còn Chi thì sao?".
Đúng rồi, còn Chi thì sao? Chi đã xem tôi như chị em. Làm sao, làm sao tôi có thể "phản bội" Chi như thế này? Chi đã hạnh phúc biết bao nhiêu với tình yêu của Thanh. Liệu cô có chịu nổi cú sốc này không?
"Chi biết chưa?".
Thanh im lặng.
- Chè lá me, nghe thật hay chị nhỉ?
Cậu trai 20 đặt chén nước chè xuống, gợi chuyện. Tôi gật đầu.
- Em nhìn thấy trong đáy mắt chị có dòng sông đang chảy. Sông trôi về ký ức... Hình như chị đang nhớ cố nhân.
Tôi lại gật đầu.
"Về thôi Thanh!".
"Mẫn ngồi lại đây đi. Nghe Thanh nói chuyện".
Và Thanh kể. Câu chuyện của Thanh vừa gần lại vừa xa. Tôi thấy có một cô gái từng ngồi bên Thanh vào những đêm mưa buồn tênh ở Dĩ An. Cô gái ấy từng đến chăm sóc Thanh khi anh bị tai nạn ở Thủ Đức. Cô gái ấy từng nấu cho anh những bữa ăn đạm bạc thời sinh viên. Cô gái ấy làm anh cười rồi cũng làm anh khóc. Cô gái ấy mang đến cho anh những giây phút hạnh phúc nhất nhưng cũng là nguyên nhân của bao đêm anh thức trắng. Cô gái ấy... là tôi!
"Sao Thanh phải nhớ những điều đó?".
"Mẫn ngốc nghếch hay giả vờ ngốc nghếch?
....
"Thôi, mình về...".
Chúng tôi về đến thành phố khi đồng hồ chỉ 12 giờ đêm. Tôi không dám nhìn vào mắt Chi khi cô hỏi tối nay tôi đã đi đâu. Tôi lên giường, kéo chăn qua khỏi đầu, nước mắt lặng lẽ chảy. Tôi khóc, thương Chi, thương Thanh... và thương cho cả chính mình.
- Chị đến đây được bao lâu rồi?
- Ba năm. Kể từ khi chị ra trường. Còn em?
- Mười ngày. Kể từ khi...
Cậu trai ngước lên nhìn hàng me chạy dài theo phố.
- Chị gọi quán này là quán "Thở dài", vì hình như ai đến đây cũng có một nỗi niềm...
"Chi không hiểu, thật sự không hiểu tại sao Thanh lại quyết định đột ngột đến vậy. Tại sao Thanh lại đối xử với Chi vậy hả Mẫn? Mẫn hiểu anh ấy hơn Chi, hãy trả lời giùm Chi đi...".
Chi khóc ngất trong tay tôi khi hay tin Thanh đã ra đi. Biết nói gì với Chi đây? Tôi cắn chặt môi đến bật máu. Tôi ôm Chi vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc dài của Chi. "Mẫn xin lỗi Chi. Mẫn có lỗi với Chi nhiều. Tha thứ cho Mẫn...".
Ba ngày sau khi Thanh đi, Chi vẫn nằm liệt giường, không lúc nào rời lá thư chia tay cùng tấm hình của Thanh. Tôi nghẹn lời trước tình cảnh của Chi. Khuyên Chi chờ đợi hoặc hãy quên Thanh đi là điều không thể. Tôi càng trách, càng giận, càng hận thì lại càng thương, càng nhớ Thanh. Anh đã đi, con đường của anh đã có ngả rẽ, không có Chi, không có tôi. Còn tôi và Chi vẫn sẽ phải sống và học cách quên anh.
Tôi không dám khuyên Chi chỉ ngày mai thôi là trời sẽ sáng, nhưng tôi đã nói với Chi rằng chỉ cần đi về phía ánh sáng, bóng tối sẽ ở lại sau lưng.
- Sông vẫn chảy và chúng ta vẫn sẽ phải đi về phía bình minh. Thôi chị về đây! Hẹn gặp lại em.
Tôi đứng dậy chào cậu trai trẻ. Khi tôi vừa dắt xe ra cổng, cậu chạy theo.
- Chị! Chè lá me chỉ có nửa chén. Chị biết nửa chén còn lại ở đâu không?
Tôi lắc đầu.
- Nằm ở nơi "dòng sông chảy về ký ức"...
Áo Trắng số 10 (ra ngày 1/6/2010) hiện đã có mặt tại các sạp báo. Mời bạn đọc đón mua để thưởng thức được toàn bộ nội dung của ấn phẩm này. |
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận