![]() |
Tranh: Nguyễn Quân |
Trước năm 1975, anh Lê Văn Ngăn đã có nhiều bài thơ in trên các tập san của phong trào đấu tranh đô thị tại miền Nam. Hiện nay, anh đang công tác tại Hội Văn nghệ Bình Định, là hội viên Hội Nhà văn VN.
Không phải như thế Không phải chỉ một mình tôi dưới rặng thông đêm vì bên tôi còn có tiếng chân em giẫm lên mặt đường mười năm trước vì bàn tay tôi còn nguyên cảm giác khi chạm vào tà áo em mười năm trước Không phải chỉ một mình tôi trở về căn phòng trọ ngồi lại bên ngọn đèn và trang sách mở Ngỡ như em sắp thức dậy nhen lửa trong tiếng mưa khuya đem tặng tôi ly cà phê rất nóng Luôn luôn, em biết chế biến mọi chất đắng có thêm vị ngọt để pha loãng nỗi phiền muộn trong tâm hồn người để làm dịu những vết thương trong tâm hồn người Không phải chỉ một mình tôi đặt lưng xuống chiếc giường trống trải Ngỡ như mới hôm qua em còn cúi xuống thay chiếc áo gối đã nhàu cười đùa với vài ý nghĩ vừa chợt đến Phải, em muốn chỗ nằm cũng phải sạch như cuộc sống những người lương thiện Có phải vậy không hỡi người em thân yêu đang nằm lặng yên trong lòng đất |
Lời bình:
Mãi tới dòng cuối mới biết, thơ khóc người bạn tình đã khuất. Người đã cùng anh đi ngoài vườn lạnh, cùng ngồi trong phòng ấm, cùng nằm trên giường đôi hạnh phúc. Nàng như còn sống! Và người thơ đơn côi không chịu nhận mất mát kia, anh đã ba lần phủ định không phải.
Chính điệp khúc này tạo ra một cấu tứ hiện đại cho bài - một suy tư triết lý khúc chiết, nhưng không khô khan mà giàu hình tượng.
Thử nhấm nháp bốn dòng cà phê trong suy tư này "…em sắp thức dậy… để pha loãng nỗi phiền muộn trong tâm hồn người". Thơ sánh lại như một tứ tuyệt, mưa khuya dòng trên ăn vần rất ngọt với cà phê dòng dưới để tới dòng thơ tiếp theo, chất cafein đã hóa chất thơ và thơ ấy thăng hoa sau chữ pha loãng rất điệu nghệ. Trên màu nhung huyền của mặt tròn cà phê xinh xinh, cái muổng nhỏ chắc phải có trong ấy, không còn khuấy nữa, nó đang múa một vũ khúc tên gọi là pha loãng muộn phiền…
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận