![]() |
Cho đến nay, có lẽ Xuân Diệu - vị hoàng tử của thi ca VN hiện đại vẫn là thi sĩ có thơ tình được nhiều người yêu thích nhất.
Nay ta có dịp đọc lại bài thơ tình tiêu biểu của ông - Đêm trăng đường Láng - qua lời bình của nhà văn Trần Quốc Toàn (Nhà thơ Lê Minh Quốc).
Đêm trăng đường Láng Em là một ngôi sao mới băngXuống đây, đi với anh đêm trăng Hai con mắt dễ thương, dễ ghétĐôi mắt, nguồn mặn nồng tha thiết Em đưa anh vào trong bóng trăngAnh đưa em cành liễu thung thăng Đường Láng thơm bạc hà, canh giớiÔi trăng soi trên lá xà cừ… Anh với em bên bờ đêm biếcNhững xóm mờ mến thương quen biết Trăng như sương trên ruộng lúa xanhGió như chim xao động trong cành Em là một ngôi sao mới băngXuống đây, đi với anh đêm trăng XUÂN DIỆU (Trung thu 29-9-1963) |
Lời bình:
Với cả hai cặp câu vần trắc (3-4 và 9-10), ta chỉ đảo vị trí một vài chữ là nhịp thơ xưa hiện ra: Hai con mắt dễ thương, dễ ghét / Đôi mắt nguồn tha thiết mặn nồng và Anh với em bên bờ đêm biếc / Những xóm mờ quen biết mến thương...
Nhưng Xuân Diệu tuyệt đối không dùng vần lưng như thế. Ông kiên quyết đoạn tuyện giọng điệu kể lể, để bài thơ trăng này, gợi nhiều hơn tả.
Lại nữa, trong 98 âm tiết toàn bài, có tới 68 thanh bằng (hơn 2/3), khiến bài thơ bỏ giọng trưởng (majeur) nghiêng hẳn sang màu âm mềm mại một gam thứ (mineur), phù hợp với không khí lãng đãng của một đêm trăng mộng nhiều hơn thực.
Tiếng chim lẫn vào tiếng gió, ánh trăng lẫn vào hơi sương. Anh và em không phải đi mà đang bay thì mới có thể vừa thơm là là đường rau bạc hà, canh giới ăn được đã vút lên ngọn cao đẹp mắt xà cừ.
Mộng nhiều hơn thực, mộng đến bóng cây mà như bóng người Liêu Trai, sải đôi tay cành liễu thung thăng…
Tối đa: 1500 ký tự
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đầu tiên bình luận