04/01/2015 09:38 GMT+7

Truyện ngắn 1.200: Khen thưởng cuối năm

Truyện 1.190 chữ của LÊ MINH PHONG
Truyện 1.190 chữ của LÊ MINH PHONG

TT - Hùng đang ngồi làm việc ở cơ quan. Anh buồn bã nhìn ra bên ngoài. Những tia nắng ấm áp của mùa xuân không chiếu về phía anh. Chúng chiếu về phía có những tiếng chim hót.

Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần

Cũng đúng thôi, bởi lòng anh đang buồn, lòng anh buồn thì nắng mùa xuân làm sao chạm vào lòng anh được. Hùng gí điếu thuốc hút dở vào tường, anh bước ra ngoài hành lang.

Anh nhìn mọi người. Những khuôn mặt giống nhau đến kỳ lạ của mọi người làm anh ngán ngẩm. Anh nghĩ đó là những khuôn mặt khờ, ai cũng có một khuôn mặt khờ mà Hùng thì không có.

Khuôn mặt của Hùng là khuôn mặt khôn. Hùng có một khuôn mặt khôn hoàn hảo vô cùng. Trán anh cao, mắt anh sáng và mũi anh cũng cao.

Mũi Hùng không phải là mũi tẹt, và anh cười thì đúng là quá đẹp. Hùng có khuôn mặt tinh anh và trình độ của anh thì khỏi nói. Hùng rất thông minh, anh là người giỏi nhất cơ quan này.

Nhưng Hùng đang rất buồn. Bởi sáng nay khi cơ quan họp khen thưởng cuối năm thì Hùng lại không được bất cứ một thành tích nào trong năm cho dù năm vừa qua anh đã cống hiến thật sự rất nhiều cho cơ quan.

“Anh khác quá” - Duyên, kế toán trưởng, nói với Hùng.

“Là sao?” - Hùng hỏi.

“Anh khác quá. Anh xem, cơ quan mình mặt ai cũng giống nhau, cũng tựa tựa như nhau, mặt anh khác quá, mặt anh là mặt khôn” - Duyên nói rồi bỏ đi.

Phải rồi, Hùng biết mình có một khuôn mặt khôn, chỉ tại cái khuôn mặt không giống bất cứ ai trong cơ quan nên Hùng không hề được khen thưởng, cũng chẳng có ma nào đề bạt anh. Anh khôn quá.

Hùng lấy điện thoại ra rồi soi mặt mình trong màn hình điện thoại. Mắt anh sáng quá, mũi anh cao và trán anh rộng. Đúng là một khuôn mặt khôn tai hại. Mặt Hùng không giống như mặt của họ.

Trong cơ quan anh mặt ai cũng tựa như nhau, mặt ai cũng buồn buồn, rầu rầu, khờ khờ như nhau, duy chỉ mặt Hùng là mặt khôn.

Vì khuôn mặt khác biệt đó nên không ai thích Hùng dù Hùng rất năng nổ trong công việc, anh đóng góp cho cơ quan rất nhiều ý kiến hay.

Đặc biệt, Hùng luôn thẳng thắn đấu tranh những biểu hiện tiêu cực trong cơ quan. Thậm chí anh còn trung thực nói với giám đốc những hạn chế của ông ấy và đã nhận được rất nhiều lời cảm ơn của ông trong những cuộc họp giao ban.

Nhưng dù thế nào đi nữa thì Hùng vẫn không được khen thưởng cuối năm. Tại cái khuôn mặt tai hại của anh.

Hải và Hương bước tới bên Hùng. Hùng nhìn vào mặt Hải và mặt Hương một hồi lâu. Đúng là mặt Hải và mặt Hương rất giống nhau. Cái gật đầu khi chào Hùng của Hải và Hương cũng giống đúc như cái kiểu cách của Duyên và của giám đốc.

Họ giống nhau kinh khủng. Hùng tự hỏi sao mặt họ, cử chỉ của họ và cả suy nghĩ của họ lại giống nhau đến thế. Mặt họ là mặt khờ, mắt họ không hề sáng chút nào cả.

Mắt họ không thông minh, không biểu hiện được ý chí và nghị lực cũng như sự tinh anh như mắt Hùng. Nhưng cuối năm họ đều được khen thưởng.

“Ôi, cái khuôn mặt khôn tai hại của mình”. Hùng bưng mặt và bước vào phòng làm việc mặc cho Hải và Hương đang nhìn vào cái dáng đi tội nghiệp của Hùng rồi bàn tán.

Bây giờ Hùng lại rít thuốc. Hùng nghĩ tới khuôn mặt khôn khốn nạn của mình. Cũng chỉ vì khuôn mặt khôn này mà Hùng đã quá thẳng thắn trong việc đấu tranh những biểu hiện tiêu cực ở cơ quan. Hùng nhìn vào mặt mình trên màn hình đen thui của máy tính.

Đúng là mặt Hùng đẹp quá, khôn quá, nó khác hẳn với những khuôn mặt khờ, ủ rũ của mọi người ở đây. Hùng điên tiết bật máy tính lên, anh vào Google và gõ hàng chữ: “Cách làm mặt khờ”.

Google cho Hùng hàng ngàn kết quả về cách làm mặt khờ. “Có thế mà cũng không biết.” Hùng sung sướng thét lên.

Anh dán mặt vào những hàng chữ trên màn hình máy tính. “Trước hết bạn phải nắm được bí quyết của nó”.

Hùng sung sướng đọc to từng chữ. “Để có một khuôn mặt khờ, bạn cần vứt tư duy của bạn, ý chí và cái tôi của bạn vào sọt rác”.

Hùng đọc rồi nghĩ tới cái gọi là tư duy và ý chí cũng như cái tôi của Hùng. “Mắt bạn phải lờ đờ, không được sáng và cũng không phải là một đôi mắt nhắm”. Hùng cố làm mắt mình thành lờ đờ nhưng rất khó cho anh là mắt anh khi nào cũng sáng ngời một cách lì lợm.

“Bạn phải biết cách giấu đi trí khôn của bạn. Không nói, không cười, không cử động, thở đều, không tư duy, không cãi lời, không phản biện...”.

Hùng đọc và cố làm theo hướng dẫn. Nhưng Hùng không biết giấu trí khôn của mình vào đâu, bởi trí khôn của anh nhiều quá. “Đâu là bí quyết của nó chứ”.

Hùng tức tối vứt điếu thuốc hút đang cháy ra ngoài hành lang. Càng tức tối khuôn mặt của Hùng càng khôn ra.

“Phải vứt cái tư duy vào sọt rác”. Màn hình vi tính đang hiện lên chi chít những hàng chữ.

“Mặt phải thuỗn ra. Mắt lờ đờ. Cố gắng cho nước dãi tràn ra nơi khóe miệng. Giấu trí khôn đi”. Hùng đọc và lại gắng làm theo nhưng anh vẫn không thể nào giấu đi được trí khôn của mình.

Duyên bước vào phòng anh. Hùng nhìn Duyên, nhìn khuôn mặt khờ của Duyên mà ao ước. Hùng không biết làm thế nào mà ai cũng có được khuôn mặt khờ hoàn hảo để rồi thăng tiến không ngừng trong công việc.

Bây giờ thì Hùng thất bại thật sự. Càng cố gắng làm theo hướng dẫn của Google thì mặt Hùng càng khôn ra. Hùng không biết cách để nắm lấy bí quyết của vấn đề. Anh nhìn đồng hồ rồi bước ra khỏi phòng.

Đến cổng cơ quan anh gặp giám đốc. Anh nhìn vào khuôn mặt khờ đáng ao ước của ông ta rồi lại càng tức tối, càng muốn chỉ cho ông ta thấy những giới hạn trong nhận thức của ông ta.

Càng muốn phanh phui những gian trá của ông ta. Nhưng càng muốn làm thế thì khuôn mặt của Hùng lại càng khôn ra. Hùng tức tối bỏ đi.

Giám đốc nhìn theo Hùng rồi nói: “Phải nắm được bí quyết của nó cơ”.

Truyện 1.190 chữ của LÊ MINH PHONG
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên