21/11/2016 09:59 GMT+7

Thầy trông đợi lời giải của con

TRƯƠNG BẢO CHÂU
TRƯƠNG BẢO CHÂU

TTO - Tôi muốn kể cho thầy giáo chủ nhiệm của con tôi, thầy Phạm Hồng Nguyên - lớp 5L Trường tiểu học Nguyễn Thái Sơn, Q.3 (TP.HCM) - một câu chuyện mà có thể thầy chưa biết...

Thầy Nguyên và học sinh - Ảnh: Kim Thủy
Thầy Nguyên và học sinh - Ảnh: Kim Thủy

Mới đây khi bước vào lớp 5, được tiếp tục năm thứ hai là học trò do thầy làm chủ nhiệm, con gái tôi về nhà kể rằng: “Mẹ ơi, hôm nay khi con làm toán xong, bạn T. ngồi gần con đề nghị con hãy viết một câu tiếng Việt ra giấy cho bạn ấy nhìn “tận mắt”.

Khi con viết xong bạn ấy nói: Bạn viết chữ mức bình thường, như vậy bạn làm toán nhanh hơn người khác thiệt sự chứ không phải do bạn viết chữ nhanh”.

Con gái tôi rất vui vì lời công nhận đó. Và tôi thì vui... gấp 10 lần.

Tôi nhớ một năm trước, khi lần đầu học với thầy, đề cập đến môn toán, con tôi chỉ muốn buông xuôi. Cháu nói: “Con không giỏi môn này được đâu mẹ, lớp con các bạn hình như ai cũng giỏi hơn con”, dù tôi động viên cháu hãy tự tin hơn nhưng cháu cũng ít tin lời mẹ.

Một thời gian sau, cháu về nhà và hăng say học toán hẳn, tôi ngạc nhiên gặng hỏi, con mới kể rằng: “Thầy ra hai bài toán và kêu gọi mọi người lên bảng giải. Con muốn lên mà không chắc làm được không thì thầy kêu con và nói: Thầy nghĩ con cứ mạnh dạn lên bảng đi, thầy rất trông đợi lời giải của con.

Con lên bảng và chỉ giải được một bài, nhưng thầy vẫn khen con. Mẹ biết không?”. Cháu nhắc lại với vẻ hào hứng: “Thầy nói là thầy rất đợi lời giải của con đó mẹ”.

Khi chưa có con, thật lòng tôi rất khó tin vào điều sách vở hay nói, rằng “một câu nói có thể thay đổi một con người”, nhưng rồi theo dõi việc học hành của đứa trẻ, có những tình huống khiến mình phải thấm thía điều đúc kết đó.

Như có lần một trung tâm ngoại ngữ ghi lời nhận xét về cháu: “Khi làm dự án con hay nản lòng”, cháu đã bật khóc vì buồn: “Thầy chê con mẹ à, con đã suy nghĩ mà con chưa nghĩ ra chứ đâu phải con không suy nghĩ”, từ chỗ vô cùng yêu thích lớp học, cháu đã bắt đầu lảng tránh khi nói về lớp học đó.

“Tôi biết dạy một đứa trẻ thì không chỉ cho chúng những lời ngọt ngào, nhưng thành kiến thì sẽ cho ra thành kiến, còn niềm tin và hành động giúp đỡ thì hình như luôn mang lại niềm tin và kết quả tốt"

Không có gì luôn thay đổi bất ngờ như những đứa trẻ. Không có ai dễ tin và dễ thất vọng như những đứa trẻ. Và không ai có thể tạo ra nhiều thành tựu đẹp đẽ hơn những đứa trẻ. Như câu chuyện về người mẹ của đại kình ngư thế giới Michael Phelps mà tôi đọc được, tuổi thơ của thần đồng mắc hội chứng tăng động giảm chú ý, nhiều giáo viên nói rằng Phelps sẽ không làm được gì đâu.

Nhưng người mẹ, cũng là một giáo viên, đã hỏi lại rằng: “Vậy thì cô sẽ làm gì để giúp cháu?”, và suốt cuộc đời bà đã kêu gọi mọi người thay vì phán xét, hãy tin rằng Phelps có thể trở thành nhà vô địch.

Con gái tôi, cho tới nay không phải bài toán nào cũng giải được, nhưng tôi có thể thấy rằng cháu không còn sợ môn toán, cháu tin có những bài toán cháu giải được.

Vì vậy, tôi muốn gửi đến thầy giáo lớp 5L của con tôi lời “thừa nhận” rằng, khi thầy trông đợi lời giải toán từ cháu là thầy đã mang đến cho thời tiểu học của con tôi một món quà, thầy đã nhấc một đứa trẻ lên khỏi giáo án quen thuộc hằng ngày của thầy, cho nó một đôi cánh mà có thể chính thầy cũng không biết, thầy cũng đã làm được điều mà chúng tôi - người sinh ra cháu, dù cố gắng nhiều cũng chưa chắc làm hiệu quả.

Mai sau, tôi tin con tôi sẽ nhớ mãi về thầy.

TRƯƠNG BẢO CHÂU
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên