19/06/2016 10:00 GMT+7

Cả nước mong các anh trở về...

TTO
TTO

TTO - Trên các trang mạng xã hội, rất nhiều người dân Việt đã cầu nguyện, mong mỏi 9 chiến sĩ không quân trên chiếc máy bay CASA-212 gặp nạn sẽ trở về...

Chân dung 9 sĩ quan, chiến sĩ trên chiếc CASA-212 gặp nạn trong lúc tìm kiếm chiếc Su - Ảnh: Không quân Confessions - Đồ họa: TẤN ĐẠT

Trong ngày 18-6, hình ảnh chiếc máy bay CASA-212 số hiệu 8983 và Su30-MK2 tràn ngập các trang mạng xã hội với lời mong mỏi thiết tha “Hãy trở về!”.

Những avatar, ảnh bìa đồng loạt thay đổi với hình ảnh các chiếc máy bay mất tích, hình ảnh biểu tượng của không quân Việt Nam...

Trên các mạng xã hội, nhiều bài viết, hình ảnh, status hay được chia sẻ lan rộng, cùng chia buồn với gia đình phi công Trần Quang Khải và hi vọng tìm kiếm được chín chiến sĩ còn mất tích.

“Chúng ta lúc này có một hướng nhìn chung là biển khơi, nơi chín anh còn mất tích. Các anh biết chúng ta hướng về các anh như thế này rồi các anh sẽ về”, bạn Đinh Thu Hương chia sẻ trên Facebook. 

Rất nhiều bài thơ cảm động nhanh chóng ra đời ngay sau khi có tin hai chiếc Su30 cùng Casa mất tích và đặc biệt là khi phi công Trần Quang Khải trở về với đất mẹ. Tuổi Trẻ giới thiệu hai trong số các bài thơ đó. 

Về thôi anh!

Về thôi anh,
Đất nước hết khói lửa rồi
Lòng người đã thôi ly tán.

Về thôi anh, 
Về cho buổi cơm chiều đủ mặt,
Về với bi bô con trẻ
Với cái gối đầu trên tay giấc nửa khuya.

Về thôi anh,
Dẫu lũ Trần Dụ Châu vẫn đang phè phỡn,
Dẫu oan khiên thắc thỏm rập rình,
Nhân dân vẫn biết nghiêng mình trước những hi sinh.

Về thôi anh,
Chúng ta đều bé mọn như nhau
Chỉ biết yêu giang sơn bằng nỗi thương cháy bỏng,
Như khi hôn đôi má mịn của con mình.

Về thôi anh, 
Đừng làm tháng ngày buồn hơn bằng những điêu linh.
Về thôi anh!

NGÔ NGUYỆT HỮU

Họ đã mãi xa rồi...

Họ đã hi sinh...
Họ đã mãi xa rồi
Những gương mặt đàn ông vô cùng rắn rỏi
Những vóc dáng trẻ trai, những giọng cười tiếng nói
Những thần thái chưa từng lộ mệt mỏi buồn lo.

Họ đã đi xa
Nếu ai hỏi nguyên do
Chắc họ chỉ mỉm cười lặng lẽ
Bay trên bầu trời hay nằm sâu đáy bể
Vẫn bình thản vô cùng
Tổ quốc gọi là đi.

Họ đã đi rồi
Chẳng kịp nói điều chi
Với người mẹ lưng còng tóc bạc
Với người vợ ánh mắt chiều xao xác
Với đứa con thơ dại ngóng cha về.

Nếu đang buổi chiến chinh để giữ trọn lời thề
Thì những hi sinh dẫu buồn nhưng đỡ xót
Nhưng ở giữa thời bình...
Trời ơi sao đắng đót
Những chuyện thế này biết gọi bằng chi?

Họ đã ra đi
Họ mãi ra đi
Người ở lại có chút nào day dứt?
Người ở lại có thấy đau trong ngực?
Có thấy mắt mình như đang nóng dần lên?

Bão giông ngoài trời rồi sẽ lắng êm
Giông bão trong lòng biết bao giờ bình lặng?
Bao giờ thật bình thường?
Bao giờ thì êm lắng?
Những chuyện như thế này chỉ để kể “ngày xưa..."?

Nếu có một phép mầu
Nếu được quyền ước mơ
Bạn sẽ ước những gì cho những ngày sắp tới?
Tôi chỉ ước sao những người thật giỏi
Luôn có thể trở về cười nói cùng ta.

Nếu có một phép mầu
Xin bớt những xa hoa
Xin bớt những vênh vang tiệc tùng ầm ĩ
Xin bớt những cái đầu không biết nghĩ
Xin bớt những con tim đập chỉ vì mình.

Nếu có một phép mầu...
Hãy cho họ hồi sinh
Không chỉ đất nước đâu, còn mẹ già vợ dại
Còn những đứa trẻ vẫn dõi nhìn mê mải
Trên bầu trời khi cánh máy bay qua...

NGUYỄN THIỀN
(cô giáo Nguyễn Thanh Huyền,
Trường THPT chuyên Nguyễn Trãi,
tỉnh Hải Dương
)

 

TTO
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên