11/03/2005 19:45 GMT+7

Thơ Bùi Giáng (1)

BÙI GIÁNG (Thanh Niên)
BÙI GIÁNG (Thanh Niên)

Nhân đang theo dõi thiên tư liệu về nhà thơ Bùi Giáng, nhiều bạn đọc mong muốn được đọc lại các sáng tác của nghệ sỹ lừng lẫy này. Chúng tôi lần lượt giới thiệu đến bạn đọc các sáng tác của ông, trước hết là các bài thơ.

CACB4cGU.jpgPhóng to
Nhân đang theo dõi thiên tư liệu về nhà thơ Bùi Giáng, nhiều bạn đọc mong muốn được đọc lại các sáng tác của nghệ sỹ lừng lẫy này. Chúng tôi lần lượt giới thiệu đến bạn đọc các sáng tác của ông, trước hết là các bài thơ.

Ai đi tu

Trời sầu đất muộn thế ru Ban đầu em đã đi tu vội vàng Chân trời oán hận tràn lan Lỗi từ phương trượng u hàn niềm hoa Bây giờ ngó lại người ta Gẫm rằng thiên hạ ai là đi tu.

(Trích trong tập ''Mùa thu trong thi ca'', Nhà xuất bản Sống Mới)

Ăn mặc nâu sồng

Thấy nàng ăn mặc nâu sồng Bỗng mơ tưởng tới ruộng đồng hoang liêu Lầu xanh dứt nhịp phù kiều Tà xiêm bạo động tư triều dậy cơn Nâu sồng ăn mặc sớm hôm Ðêm nằm ngó nguyệt sáng dòm song the.

Anh em

Anh thương em như thương một bà trời Em thương anh như thương hại một ông trời bơ vơ Kể ra từ bấy tới giờ Tình yêu phảng phất như tờ giấy rung

Anh lùa bò vào đồi sim trái chín

Anh lùa bò vào đồi sim trái chín Cho bò ăn cỏ giữa rừng sim Anh nhìn lên trời xanh đỏ chín Anh ngó bốn bề cây lá gió rung rinh

Anh nằm xuống để nhìn lên cho thỏa Anh thấy lòng mở rộng đón trời xanh Chim ngây ngất vào trong đôi mắt lả Anh lim dim cho chết lịm hồn mình

Anh quên mất bò đương gặm cỏ Anh chỉ nghe tiếng cọ rì rào Có hay không? bò đương gặm đó? Hay là đây tiếng gió thì thào? Hay là đây tiếng suối lao xao Giữa dòng cỏ xuôi ghềnh chảy xuống?

Mùi thoang thoảng lách lau sương đượm Mùi gây gây gấy gấy của hương rừng Mùi lên men phủ ngập mông lung Không biết nữa mà cần chi biết nữa

Cây lá bốn bên song song từng lứa Sánh đôi nhau như ứa lệ ngàn ngàn Hạnh phúc trời với đất mang mang Với bò giữa rừng hoang đương gặm cỏ Với người ngó ngất ngây đương nằm đó Không biết trời đất có ngó mình không (Vĩnh Trinh - Thạch Bàn 1950)

Áo xanh

Lên mù sương, xuống mù sương Bước xa bờ cỏ xa đường thương yêu Tuổi thơ em có buồn nhiều Thì xin cứ để bóng chiều đi qua Biển dâu sực tỉnh giang hà Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh (1926 - 1998)

Bao giờ

Bằng bút chì đen Tôi chép bài thơ Trên tường vôi trắng

Bằng bút chì trắng Tôi chép bài thơ Trên lá lục hồng

Bằng cục than hồng Tôi đốt bài thơ Từng phút từng giờ

Tôi cười tôi khóc bâng quơ Người nghe người khóc có ngờ chi không

Bé con ơi

Rong rêu ngày tháng rong chơi Tìm xuân tinh thể chốn nơi nào là Sưu tầm túy vũ cuồng ca Hồn nhiên như thể như là hài nhi? Chiêm bao tóc thuận tơ tùy Tồn sinh nặng nhọc nhu mỳ ở đâu Ngữ ngôn khép kín mặc dầu Hùng tâm tim máu óc đầu mở ra Dịu dàng cuối lá đầu hoa Mười về châu lệ chín sa dòng dòng Miêu Cương mạc ngoại hoài mong Hồng hoang chín bệ tấm lòng đầu thai Mùa xuân hiện giữa ngàn mai Nguyên hình Nữ Chúa trên ngày phù du

Bờ lúa

Em chết trên bờ lúa Để lại trên đường mòn Một dấu chân bước của Một bàn chân bé con Anh qua miền cao nguyên Nhìn mây trời bữa nọ Đêm cuồng mưa khóc điên Trăng cuồng mưa trốn gió Mười năm sau xuống ruộng Đếm lại lúa bờ liền Máu trong mình mòn ruỗng Xương trong mình rã riêng Anh đi về đô hội Ngó phố thị mơ màng Anh vùi thân trong tội lỗi Chợt đêm nào gió bờ nọ bay sang

Bờ trần gian

Đường cong có cỏ mọc ven bờ Đứng trong vườn lá chuối tơ Chó sủa sớm chiều đi qua ngõ Gà con mất mẹ chạy bâng quơ

Cá ở ngoài khe có ít nhiều Cồn lau cỏ lách có hoang liêu Em về có hỏi răng ri rứa Nhắm mắt đưa chân có bận liều

Cây cỏ dậy thì

Em đi cây cỏ dậy thì Ngày xuân vô lượng cùng đi lên đường Trùng lại giây phút phố phường Niềm vui quá khứ phi thường hồi sinh

Chào em

Chào em? có lẽ chẳng nên Nói gì nữa cả? giữa đêm tối mò! Chào em tính mệnh so đo? Chào em tính thể tò mò tuyết vân? Ấy xa xuôi? ấy gũi gần? Từ từ tự hỏi, tần ngần em sẽ thấy ra Đi về trong cõi người ta Người là người lạ ta là quá quen? Anh từ thể dục dưỡng điên Thành thân thơ mộng thiên nhiên một giờ

Chiều

Em ngó buổi chiều buồn có phải Buồn cũng như buồn những buổi chiều xưa Tròng con mắt đã mỏi mòn có phải Sắc của trời hương của đất lưa thưa Những nhịp bước bên đường còn dội mãi Vang về đâu không vọng lại hồi âm Của réo rắt riêng một lần mãi mãi Gió phương trời ù mộng giữa hoa tâm Em hỏi mãi tuy biết lời đáp lại Chẳng bao giờ thoả đáng giữa đời câm Em ngó mãi những chiều về trở lại Mang những gì về trong cõi trăm năm

BÙI GIÁNG (Thanh Niên)
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên