13/08/2017 11:39 GMT+7

Truyện ngắn 1.200 chữ: Điệu nhảy độc đắc

ĐỖ NGỌC HOÁNH
ĐỖ NGỌC HOÁNH

TTO - Quán tên Cỏ, nhậu bình dân. Mà cỏ thật. Mồi, từ mười ngàn trở lên. Bia hơi vài chục ngàn cho một ca nhựa hai lít.

Minh họa: KIM DUẨN
Minh họa: KIM DUẨN

Tôi ngồi ở Cỏ mỗi chiều không phải vì những thứ đó. Tôi chỉ mê một món: cá lao nướng nhắm với rượu nóng.

Chủ quán luôn hâm sẵn trong bình sành đựng vừa một xị. Lúc dọn ra còn kèm thêm một tô nước nóng ủ rượu cho lâu nguội.

Uống, cứ ngọt ấm khi trôi qua cổ, không thấy nhợn. Nhưng coi chừng say lúc nào không biết.

Là kỹ sư thi công cầu đường, công trình kéo tôi đi khắp nơi. Mỗi năm nhiều lắm được vài lần về thăm nhà. Công việc đem lại thu nhập khá.

Dù sống lang bang rơi rớt nhiều, tôi vẫn đều đặn chu cấp đầy đủ cho một vợ hai con. Đợt này, chắc tôi phải ở lại đây khá lâu.

Công trình là một chiếc cầu dài hơn cây số, bắc qua hai bờ con sông lớn có nhiều doi đất. Cỏ là một trong những doi đất ấy. Chủ quán đã cẩn thận chống sạt lở bằng cách trồng một bờ tre dày.

Khách đến Cỏ cũng lạ. Lặng lẽ ăn uống. Lặng lẽ ngắm, nghĩ. Ít nói chuyện hoặc nói thầm thì, hầu như không có chút gì không khí sặc mùi nhậu nhẹt ồn ào thường thấy.

Đó chính là cái đưa dẫn tôi tới đây nhiều buổi chiều. Uống những ngụm rượu ngọt ấm và ngắm nhìn dòng sông ngút mắt trong ánh tà dương.

Gã xuất hiện ở Cỏ từ bao giờ tôi không biết. Lần đầu tôi đến, đã thấy gã ở đó. Gã thường ngồi chò hỏ, chống cằm sát bờ tre.

Và hút thuốc một cách đắm đuối như thể đó là sinh thú duy nhất của đời gã. Gã ngậm điếu thuốc chếch môi.

Nheo nheo con mắt bên trái mỗi khi rít hay nhả khói làm tôi nhớ tới một diễn viên đóng phim cao bồi Viễn Tây, thần tượng của tôi hồi trẻ.

Tôi bị điếng người khi gã nhìn tôi. Một đôi mắt lạc lõng, thất thần, nhưng tôi có cảm giác bị xuyên qua, như tôi là một khối hư không trong suốt, không chặn được ánh nhìn của gã.

Một dị nhân? Tóc râu gã có lẽ lâu rồi không cạo hớt, um tùm và thật hợp với cái bờ tre gã hay nhìn xuyên ra phía sông.

Gã đến đi ở Cỏ như một người khách quá quen thuộc của quán. Có lẽ do gã chẳng làm phiền ai.

Và với khách, cái hình hài râu tóc ngồi thu lu một góc đã là một vệt màu không thể thiếu trong một bức tranh. Bữa nào thấy vắng lại hỏi chủ quán. Riêng tôi, vừa sợ vừa bị mê muội bởi ánh mắt của gã.

Gã hút thuốc một cách mê đắm lạ thường. Hút như điếu thuốc ấy là điếu thuốc cuối cùng của tên tử tù trước giờ ra pháp trường.

Và tôi, lúc nào đến quán cũng kêu một bao thuốc mới. Phần lớn là dành cho gã vì tôi cũng chỉ hút vài điếu cho vui.

Cái thú thứ hai của gã là lượm vé số cũ. Ngày nào ở quán cũng có dăm người bán vé số già trẻ lượn lờ. Khách ở đây phần lớn là công nhân xưởng, bốc vác, đạp xích lô.

Ước vọng đổi đời nhiều, mua vé số cũng nhiều. Lúc khách dò số xong, vò quăng đi những tờ vé trật là gã hăm hở chạy lại chụp ngay, vuốt cho thẳng thớm, xếp từng tờ ngay ngắn.

Khi đã có trong tay một xấp vé số, gã mới thận trọng dò từng tờ thật trang trọng như đang làm nghi thức trong một thánh lễ.

Và thật bất ngờ, thân gã bung lên không thật mạnh, mềm dẻo uốn lượn như mình rắn cùng tiếng kêu lớn đầy hoan lạc, trúng rồi!

Trong lúc bay lên và bật ra tiếng kêu, ánh mắt gã biến đổi một cách kỳ lạ. Nó chiếu ra thứ ánh sáng lấp lánh của một cõi nào khác.

Không phải cõi tôi đang ngồi uống rượu nóng ngắm sông ở Cỏ. Những cú nhảy, thật sự, đã làm tôi và đám khách thường ngồi ở quán hồ như được bay lên cùng gã với niềm hoan lạc vô bờ.

Mùa mưa tới. Nước nguồn về. Dòng lũ băng xuống quặn mình dữ dội. Công trình chỉ làm được những ngày nắng. Tôi ngồi ở Cỏ nhiều hơn vào những ngày mưa.

Chiều nay lũ xuống lớn. Một đoạn bờ tre của quán bị cuốn trôi, lởm nhởm đất sạt xuống sông. Tôi vẫn ngồi ở Cỏ nhìn gã đắm đuối hút thuốc và sửa soạn nghi thức dò số, hồi hộp chờ đợi một cách thích thú những điệu nhảy của gã.

Gã lại bay lên thật đẹp như bao lần trước. Nhưng tới cú bay thứ ba, không biết do quá đà hay vì gió đang thổi mạnh, gã bay luôn qua khoảng bờ tre sạt lở. Lũ đang cuồng nộ. Tôi như bị trồng cứng trên ghế, vô thức. Khi hoàn hồn, chỉ còn nhìn thấy dòng lũ ngầu đỏ cuộn chảy.

Mấy năm sau, tôi có dịp về lại để bảo dưỡng cây cầu bắc qua thị trấn có quán Cỏ. Nhớ chỗ cũ, tôi lững thững đi tìm.

Quán Cỏ đã mất doi đất có bờ tre, giờ thu vào bán trong nhà, vắng khách. Hỏi thăm người đàn ông lượm vé số, không ai biết tăm tích gã sau cú nhảy xuất thần rơi xuống dòng lũ.

Nghe đồn phía bờ bắc có người đàn ông suốt ngày đi lượm vé số bỏ, tôi tò mò qua tìm. Biết đâu gã đã gặp may, bám được vào một doi đất nào đó và sống sót.

Suốt buổi chiều lang thang mấy quán ở rìa sông, tôi tìm được người lượm vé số. Cũng hình hài râu tóc y vậy, nhưng tôi biết ngay không phải người đàn ông ở quán Cỏ.

Ánh nhìn của ông ta không xuyên qua được tôi. Không biến được tôi thành một khối hư không rúng động.

Tôi qua cầu về lại bờ nam. Lòng tịch lặng chẳng buồn vui. Thật tâm, tôi không muốn gặp lại người đàn ông với điệu nhảy xõa lộng trong một chiều lũ năm nào. Một cú nhảy rốt ráo đến tuyệt đích. Điệu nhảy độc đắc.

ĐỖ NGỌC HOÁNH
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên