08/11/2014 10:02 GMT+7

​Trả giá đắt

MINH TÂM
MINH TÂM

TT - Ma túy đã biến một người lương thiện thành kẻ trộm cắp, biến một người mẹ trẻ thành kẻ vô trách nhiệm đến tàn nhẫn khi lần lượt sinh con rồi phó mặc cho ông bà nội ngoại nuôi dưỡng.

Hậu quả khủng khiếp của việc sử dụng chất quỷ ám ấy là cô đang mang “bản án tử” lơ lửng trên đầu khi vướng phải căn bệnh thế kỷ, còn người thân cũng phải gánh chịu hậu quả nặng nề từ chuyện hút chích của cô...

Có thai vẫn hút chích...

Theo hồ sơ vụ án, Võ Thị Hương, 25 tuổi, lẻn vào một phòng trọ lấy cắp máy tính và điện thoại di động. Nạn nhân phát hiện la lên.

Trong lúc bị rượt đuổi, Hương dùng cây sắt đâm vào tay một bảo vệ dân phố. Sau đó dùng dao đe dọa mọi người rằng mình bị nhiễm HIV. Đồng thời dùng lưỡi lam tự rạch tay chảy máu để gây áp lực nhằm thoát thân. Đến khi công an phường tới vận động mới bắt giữ được Hương...

Trong phiên sơ thẩm tại TAND quận Ninh Kiều, TP Cần Thơ, bị cáo bào chữa rằng chồng chết để lại hai con nhỏ, bị cáo lại mang thai 7 tháng nên không làm việc nặng được.

Túng quá mới ăn trộm để có tiền nuôi con. Nhưng những biện hộ của bị cáo đã bị kiểm sát viên bác bỏ rằng bị cáo không phải trộm cắp để nuôi con mà để có tiền hút chích.

Trước đây do không có tiền hút chích, bị cáo từng đi ăn trộm và bị kết án 1 năm tù về hành vi này. Lý ra sau khi ra tù, bị cáo phải ăn năn hối hận, đằng này lại tiếp tục sống buông thả theo con đường cũ.

Rồi kiểm sát viên nhẹ giọng: “Bị cáo nên trả lời thành thật sẽ được xem xét giảm nhẹ”. Đến lúc này Hương mới thừa nhận mình trộm cắp để có tiền “phê thuốc”. Hội đồng xét xử thẩm vấn: “Mỗi ngày bị cáo dùng bao nhiêu tiền để mua ma túy? Những khi không tiền, không trộm cắp được thì sao?”.

Bị cáo đáp nhỏ: “Bị cáo mua thuốc khoảng 140.000 đồng/ngày. Bị cáo thường đem theo trong mình lưỡi lam phòng khi lên cơn nghiện không có tiền mua thuốc thì bị cáo dùng lưỡi lam tự rạch vào tay mình để phê...”.

Toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng dự khán nhìn bị cáo ngỡ ngàng, kinh hãi...

Bà Tiền tâm sự: “Tôi ráng lo cho hai đứa cháu, nhưng không biết có lo nổi không bởi quá đuối rồi. Tôi mong con biết lỗi, sau khi ra tù lo làm lụng mà nuôi mấy đứa con...”.

Nghe nhắc đến mẹ, thằng anh mới 6 tuổi ngây thơ hỏi: “Mẹ sinh em bé nữa hả ngoại?”.

Câu hỏi của đứa cháu khiến khuôn mặt của ông bà đang mệt mỏi, phờ phạc chuyển sang co rúm nhăn nhó đau đớn một cách thảm hại...

Chủ tọa hỏi: “Vậy lúc mang thai, bị cáo có dùng ma túy không?”. Hương trả lời: “Dạ, do bị cáo nghiện, bỏ không được...”.

Chủ tọa nghiêm giọng nói bị cáo là mẹ mà sống vô trách nhiệm. Đang mang thai, sao lại dùng chất chết người đó. Bị cáo có biết rằng nó ảnh hưởng đến trí não của đứa trẻ không?

Bị cáo làm mẹ mà không nghĩ đến con. Tại sao không ở nhà phụ gia đình sống lương thiện mà lại bỏ nhà đi hút chích, trộm cắp?...

Khi được nói lời sau cùng, Hương run giọng, lúc trước tuổi còn nhỏ bồng bột suy nghĩ chưa thấu đáo nên bị kẻ xấu rủ rê rồi sa vào nghiện ngập.

Bị cáo có ba đứa con. Đứa lớn gửi về cha mẹ chồng nuôi, hai đứa còn lại nhờ cha mẹ ruột bị cáo chăm sóc. Hơn một năm nay, bị cáo chưa gặp các con.

Nói đến đây, giọng bị cáo nghẹn lại: “Giờ bị cáo bị nhiễm HIV không biết chết ngày nào nên mong tòa giảm nhẹ mức án để sớm ra tù... Bị cáo sẽ dành khoảng thời gian quý báu còn lại chuộc lại lỗi lầm đã gây ra với cha mẹ và chăm sóc các con thơ”.

Sau khi xem xét, hội đồng xét xử tuyên phạt bị cáo Hương mức án 2 năm 6 tháng tù về hành vi trộm cắp...

Gánh nặng...

Ba đứa con bị đẩy dạt hai nơi. Đứa lớn 9 tuổi giao cho bên nội nuôi. Hai đứa nhỏ ở với ngoại. Số phận của những đứa trẻ mất cha, còn mẹ lại vướng vòng tù tội đã ám ảnh, thôi thúc tôi tìm gặp các con bị cáo.

Vào ngày 9-10-2014, tôi tìm gặp cha mẹ Hương. Trong căn phòng trọ chật chội, người cha nằm trên võng, da trắng bệch.

Người mẹ nhỏ thó, gầy gò, khuôn mặt khắc khổ với phía đuôi mắt héo úa xếp những nếp nhăn mệt mỏi. Hai đứa cháu, thằng lớn trạc 6 tuổi đang ngồi học. Đứa nhỏ gần 12 tháng tuổi, cứ khóc nheo nhéo đòi bà ngoại bồng.

Bà Huỳnh Phi Tiền - mẹ Hương  - kể bà có hai người con, Hương là con đầu lòng. Chồng bà chạy xe, còn bà bán chuối chiên.

Từ nhỏ Hương đã phụ mẹ bán chuối chiên. Hương rất hiếu thảo, suốt ngày lo phụ mẹ nên khi con lập gia đình rồi sinh đứa cháu đầu lòng khỏe mạnh khiến bà rất yên tâm về con. Vợ chồng Hương thuê nhà trọ ở riêng, sống bằng nghề phụ hồ.

Bà thở dài: “Những tưởng cuộc sống của vợ chồng nó ấm êm. Nào ngờ, vợ chồng nó bị kẻ xấu rủ rê, dụ dỗ rồi nghiện ngập ma túy...”. Rồi bà kể bằng giọng buồn rười rượi, tiền làm thuê không đủ cho đôi vợ chồng hút chích nên cả hai giao đứa con cho ông bà nội nuôi.

Đến lúc đó cha mẹ hai bên thảng thốt bàng hoàng khi biết con mình là kẻ nghiện ngập. Họ tìm mọi cách để ngăn cản, nhưng tất cả đều vô vọng.

Bà Tiền thở dài: “Sau đó nó lại mang bầu đứa thứ hai. Con chỉ vài tháng tuổi, nó giao cho vợ chồng tôi nuôi. Còn vợ chồng nó mướn nhà trọ, làm thuê làm mướn để hút chích, không đủ tiền lại đi trộm cắp...”.

Kết cục, vợ chồng Hương phải vào tù vì hành vi trộm cắp. Hương mãn hạn tù sớm hơn chồng, quay về sống với cha mẹ. Bà Tiền kể: “Vợ chồng tôi khóc lóc khuyên nhủ, nó hứa sẽ bỏ...”.

Nhưng chỉ được một thời gian, bạn bè xấu rủ rê, không cưỡng lại được sự ma mị của chất quỷ ám ấy, Hương lại bỏ nhà đi mặc kệ những giọt nước mắt đau buồn của cha mẹ, ánh mắt chơ vơ của đứa con thơ... Sau đó Hương hay tin chồng chết trong tù vì căn bệnh thế kỷ.

Cái chết của chồng càng khiến Hương bất cần đời, lao sâu vào con đường nghiện ngập. Năm 23 tuổi, Hương lại mang bầu đứa con thứ ba với một người đàn ông cũng nghiện ngập như mình. Để rồi bị bắt quả tang về hành vi trộm cắp.

Do Hương mang thai 7 tháng nên được cơ quan điều tra cho tại ngoại. Gần đến ngày sinh nở, không tiền, Hương quay về với cha mẹ. Sinh xong, con mới mấy ngày tuổi Hương lại bỏ nhà đi.

Đau đớn và giận dữ trước lối sống vô trách nhiệm của con nên ông bà Tiền đã từ con...

Buồn phiền, giận dữ về đứa con hư hỏng khiến người cha suy sụp cả thể chất lẫn tinh thần. Rồi lại mang nhiều thứ bệnh. Những cuốc chạy xe ôm không đủ tiền cho ông chữa trị đến nơi đến chốn nên bệnh càng nặng hơn.

Gánh nặng mưu sinh dồn lên đôi vai người vợ. Tiền lời 60.000 đồng mỗi ngày từ những cái bánh chuối chiên bà Tiền phải chia đều cho việc ăn uống, thuê nhà trọ, tiền gửi cháu đi học... Nhiều lúc không đủ nên buộc bà phải chạy vạy vay mượn.

Rồi gặp phải những ngày mưa dầm, việc buôn bán ế ẩm không có tiền đóng lãi khiến nợ càng chồng nợ. Bài toán mưu sinh khắc nghiệt đè lên nỗi lo tinh thần triền miên về đứa con gái đang tự hủy hoại đời mình khiến bà có những lúc kiệt quệ, rã rời, muốn buông xuôi...

MINH TÂM
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên