03/01/2010 17:17 GMT+7

Tôi không muốn làm con một!

PHƯƠNG THÙY
PHƯƠNG THÙY

TTCT - Được thương yêu, chiều chuộng và giành hết sự quan tâm của cha mẹ, những đứa con một tưởng chừng như thật hạnh phúc trong mắt mọi người. Nhưng đằng sau đó là nhiều nỗi niềm…

Khi người ta trẻ

Tôi không muốn làm con một!

VY6B3UJS.jpgPhóng to
Tăng vốn sống và phát triển kỹ năng là cách để trẻ con một giảm bớt mặc cảm - Ảnh: N.C.T.

“Bạn có đủ đồ chơi đó, nhưng ai sẽ là người chơi cùng bạn?” - A.Thư, 22 tuổi, nói. Cha mẹ thường đi làm vắng nhà nên T.Mai, 22 tuổi, “giải sầu” bằng việc đọc truyện tranh và xem hoạt hình từ hồi còn nhỏ xíu tới năm lớp 12. Q.Tiến, 24 tuổi, thì thường trò chuyện với chú chó của mình. Đ.Vinh, 21 tuổi, cũng hay giữ kín tâm sự, phần lớn là tự tìm cách giải quyết. Vì thích viết lách nên Vinh chọn cách viết nhật ký để giải tỏa tâm lý và xem đó là cách “tự đối thoại với chính mình”. Hiện đại hơn, V.Hiếu thường trút bầu tâm sự vào blog hoặc trên Facebook “với những đoạn văn rất khó hiểu và đầy chất tự kỷ”.

“Xin đừng “bỏ tù” con!”

Thích học hóa và tiếng Anh nhưng Hiếu đành thi vào lớp lý của một trường chuyên cấp III theo lời cha mẹ. Hết cấp III, Hiếu lại học ĐH Ngoại thương do cha mẹ chọn. Hai năm sau, Hiếu có cơ hội đi du học ở Nhật. Nói về ba năm học tập ở nước ngoài, Hiếu cảm thấy thích thú vì được sống với chính mình và có thể tự quyết định cuộc sống bản thân.

Khi về lại VN, Hiếu trở nên trầm cảm và buồn vì lại bị cha mẹ tạo nhiều áp lực trong việc chọn nghề nghiệp. Hiếu thích theo ngành marketing nhưng đành nộp đơn xin làm ở ngân hàng vì cha mẹ cho rằng nghề này nhàn và lương cao. Tuy nhiên, sau khi thi vào ngân hàng để làm vui lòng gia đình, Hiếu lẳng lặng nộp đơn vào công ty mình yêu thích.

Trước khi vào đại học, Vinh thường được cha mẹ đưa đón khi đi học và cả…đi chơi với bạn bè. Vinh thú nhận là cũng cảm thấy quê trước đám bạn khi được chăm sóc kỹ như thế. Đến khi đi học xa nhà, cha mẹ Vinh gọi điện thoại thăm hỏi liên tục. Nhiều khi bận học, quên liên lạc với gia đình thì Vinh bị cha mẹ trách móc dữ dội…

Còn N.Khang, 27 tuổi, được cha mẹ tạo điều kiện cho đi học thạc sĩ tự túc ở Pháp. Lúc đầu, Khang cũng gặp khó khăn để hòa nhập cuộc sống mới. Nhưng dần dần, nhờ học hỏi những người đi trước, chỉ sau học kỳ đầu tiên Khang đã tự tìm việc làm thêm (phục vụ ở McDonald’s, chăm sóc người khuyết tật…) để cha mẹ không phải chu cấp nhiều nữa. Càng tiếp xúc với nhiều người, Khang càng gia tăng vốn sống và phát triển cho mình những kỹ năng mềm.

Cần lắm một niềm tin

Từ nhỏ, Vinh đã tạo niềm tin cho cha mẹ bằng những việc làm cụ thể như đi chơi về đúng giờ, cư xử đúng mực và nỗ lực trong học hành. Vì vậy, tuy lo lắng nhiều cho con nhưng cha mẹ Vinh vẫn cho phép Vinh làm những điều mà mình thích, như việc “thả” cho Vinh đi học xa nhà là một ví dụ.

Khang tiết lộ anh thường dành một khoảng thời gian để ăn cơm, xem tivi và trò chuyện với cha mẹ trước khi lên phòng mình, tận hưởng không gian riêng. Theo Khang, khi đã là con một cũng phải chấp nhận “thân phận” khác người của mình. Tuy nhiên, đừng nên khép kín hoặc buông xuôi để cha mẹ “nắn” thế nào cũng được mà phải thẳng thắn nói lên suy nghĩ của mình, phải có chính kiến để cha mẹ hiểu và thông cảm.

Bác Hồng Hoa, 55 tuổi, là phụ huynh có con một, tâm sự: “Bác biết con mình rất cô đơn, vì thế cũng hay đề nghị con rủ bạn đến nhà chơi. Cha mẹ nào cũng mong con mình có tương lai tốt đẹp, nên các con phải thông cảm cho việc các phụ huynh thường định hướng cho con, đặc biệt trong vấn đề chọn trường, ngành nghề… Tuy vậy những bậc cha mẹ có con một cũng đừng nên quản con mình chặt quá, nên làm bạn với chúng ngay từ khi con còn nhỏ và tạo niềm tin ở con".

...................................

Ý kiến bạn đọc:

* Cái hay của con một là được gia đình yêu thương và có những thứ mình muốn. Cái dở của con một là_được chăm sóc quá nhiều nên trở nên ù lỳ, thiếu cạnh tranh dẫn đến không năng động và thiếu kiến thức sống. Và còn rất cô đơn, khó tâm sự với ai khi mình gặp khó khăn.

Tôi cũng là con một và có một người cha, người mẹ lớn tuổi nên tôi cũng hiểu con một có và không có những gì. Tôi cảm nhận rằng gia đình có con một thì không phải lo nghĩ về cách chia tài sản thế nào. Nhưng vì quá lo sợ để có người nối dõi tộc họ nên các gia đình con một yêu thương quá mức tạo những áp lực lên đời sống con một. Con một thì được giáo dục tốt hơn, nhưng phản xạ đời sống khi tự lập thì sẽ không được như ý và có phần bị ức chế.

* Tôi không phải là con một. Tuy gia đình tôi cũng ít người (tôi chỉ có một chị gái), nhưng thật sự hầu hết những vướng mắc trong cuộc sống tôi chưa bao giờ tâm sự với chị mà chỉ có thể được giải tỏa nhờ bạn bè. Sự khác biệt về tính cách là đáng kể. Càng đông người thì càng dễ bùng phát những khác biệt trong tính cách.

Cá nhân tôi không bao giờ muốn cổ súy cho những gia đình đông con, anh chị em bất đồng, mâu thuẫn...Những điều đó không phải là hiếm thấy trong cuộc sống "cơm,áo,gạo.tiền" hàng ngày. Dù có một hay nhiều con, theo tôi nghĩ, cách giáo dục trong từng gia đình mới là quan trọng. Bởi lẽ người ta đâu chỉ sống với mỗi gia đình mình.

* Tôi là con một. Và có lẽ chính vì vậy mà tôi đã rất ích kỷ khi còn là một đứa trẻ. Nhưng lớn lên, khi tôi nhận biết được bản thân mình ích kỷ và hiểu ra rằng đó là một tính cách không tốt, tôi đã thay đổi. Bởi tính cách ấy không phải là bản chất con người tôi, nó được tạo ra từ hoàn cảnh - tôi không có anh chị em để quan tâm và chia sẻ.

Tuy nhiên, tôi hoàn toàn không giống những đứa trẻ con một khác. Mẹ tôi là giáo viên, vì vậy bà rất nghiêm khắc trong việc nuôi dạy tôi. Tôi không được nuông chiều mà ngược lại, phải làm việc nhà nhiều hơn, học tập gắt gao hơn, vì tôi là trung tâm của sự chú ý trong gia đình.

Chính vì thế, tôi không có tính ỳ, không biết ỷ lại người khác mà phải tự mình "bươn chải", điều đó đã tạo nên tôi - một người tự lập và có thể sống độc lập giữa cuộc đời. Vì lẽ đó, tôi chưa bao giờ phải suy nghĩ nhiều về việc mình là con một. Con một hay không phải con một, muốn trưởng thành, theo tôi, phụ thuộc rất nhiều vào cách nuôi dạy của gia đình.

* Tôi nghĩ vấn đề không phải nằm ở chỗ là con một hay là nhiều con, điều quan trọng là ta dành sự quan tâm đến đứa con đó như thế nào. Tình cảm trong một gia đình rất quan trọng , nó giúp và định hướng cho đứa trẻ phát triển một cách toàn diện cả mặt thể chất lẫn tinh thần

Tuy nhiên thực tế hiện nay có một số bậc phụ huynh do quá chú tâm về kinh tế mà quên đi sư quan tâm, chăm sóc cho đứa con "bé bỏng" của mình, họ cứ nghĩ cho con thật nhiều tiền là đủ mà họ không cần biết thực sự con mình đang cần gì, nghĩ gì, thậm chí là ăn ở sinh hoạt học hành ra sao. Đối với những gia đình như vậy thì dù con một hay nhiều con cũng vậy thôi. Điều đáng quan tâm không chỉ là con một hay đông con mà là cách các thành viên ở trong gia đình đó quan tâm chăm sóc nhau như thế nào để có một cuộc sống hạnh phúc.

PHƯƠNG THÙY
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên