Mẹ ơi đừng làm thế nữa!

M.H 04/01/2017 04:01 GMT+7

TTCT - Tôi khao khát được sống cuộc đời của riêng tôi, nhưng tôi chưa đủ can đảm. Tôi khao khát được sống đúng với đam mê của mình, nhưng tôi sợ làm bố mẹ buồn.

Minh họa: Kim Duẩn

1. Vậy là đã hơn một tháng rồi, kể từ khi tôi trở về từ chuyến trekking lên Everest Base Camp và nhận cuộc điện thoại đầu tiên từ mẹ, rồi từ đó hai mẹ con chính thức không nói chuyện với nhau.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình, rằng bao năm qua bố mẹ đã bao bọc tôi quá rồi, rằng bố mẹ đã sai khi luôn cho rằng thế giới ngoài kia luôn đáng sợ, luôn đầy rẫy hiểm nguy và không dành cho một đứa như tôi khám phá, rằng là tôi tự thấy mình không làm gì sai để phải nghe những lời nhiếc móc nặng nề khó nghe từ mẹ.

Tôi thấy mình vẫn là một đứa sống có trách nhiệm. Tôi có thể độc lập về kinh tế, tôi làm việc chăm chỉ và không phung phí. Mỗi một tháng tôi lại chia ra khoản nào dành cho gia đình, khoản nào cho chi tiêu hằng ngày, khoản nào để làm vốn kinh doanh và khoản nào để thực hiện “những ước mơ của tuổi trẻ”.

Vậy mà mẹ vẫn cứ giày vò và nhiếc móc tôi chỉ vì một chuyến đi mà tôi đã mơ ước từ lâu.

“Đừng hoang phí khi bố mẹ còn cực khổ”... Những câu nói của mẹ khiến tôi thật sự bị ức chế tâm lý.

Tôi nói: “Con không biết phải sống sao cho vừa lòng tất cả. Rất lâu rồi con không mua quần áo mới, không mua mỹ phẩm và ra tiệm làm tóc. Chỉ là con không đam mê những thứ đó, thứ mà con đam mê là những con đường, những miền đất mới lạ, những nền văn hóa mới”.

Tôi nói điều đó với mẹ. Bản thân tôi tin rằng tôi không làm gì sai. Tôi tin những giấc mơ của mình đều là những giấc mơ đẹp dù nó có một chút mạo hiểm, một chút điên rồ và không phải là những điều bố mẹ muốn.

Tôi nhận ra rằng chính vì cảm giác bất lực trong việc đối thoại với bố mẹ đã khiến tôi càng trở nên lầm lì và ngang bướng. Tôi có cách nghĩ của tôi, mẹ có cách nghĩ của mẹ.

2. Tôi thích làm báo tự do, thích khám phá, trải nghiệm những vùng đất mới lạ bằng cách đi làm tình nguyện viên quốc tế và vùng vẫy đó đây. Tôi không thích cả cuộc đời của mình chỉ gắn với một thành phố, một ngôi nhà, một con đường từ nơi ở đến cơ quan. Còn bố mẹ tôi thì chỉ mong tôi có một công việc nhàn nhã, sớm cưới chồng, sinh con và ổn định.

Mặc dù không phải là ước mơ của tôi nhưng suốt những năm tháng đại học tôi luôn tự nhủ mình phải cố gắng học tập và sống theo ý bố mẹ để bố mẹ vui lòng. Và rồi nỗ lực của tôi đã được đền đáp, tôi là sinh viên báo chí duy nhất của ngành báo chí được trường giữ lại làm việc.

Đó hẳn là một tin khiến gia đình tôi vô cùng vui mừng và tự hào. Chính bản thân tôi cũng không đủ can đảm để từ chối một cơ hội tốt như vậy. Ai cũng nói tôi được đi trên một “con đường trải hoa hồng”, mọi thứ đến với tôi thuận lợi.

Nhưng rồi tôi nhận ra chẳng có con đường nào là màu hồng. Tôi thật sự giống như một kẻ thất bại khi làm việc ở đây. Tôi - từ một đứa sinh viên ưu tú, niềm tự hào của thầy cô và gia đình - trở thành một “kẻ thất bại” đúng nghĩa khi làm việc ở đây.

Hai năm qua tôi chẳng có một dấu ấn gì trong công việc. Ngòi bút của tôi tụt dốc trầm trọng vì ngày qua ngày tôi chỉ viết tin theo một môtip hội nghị.

Tôi không được rèn giũa, không được lăn xả, không được trau dồi và ngày càng trở nên ù lì trên chiếc ghế văn phòng công sở.

Rồi tôi sẽ ra sao? Tôi khao khát được sống cuộc đời của riêng tôi, nhưng tôi chưa đủ can đảm. Tôi khao khát được sống đúng với đam mê của mình, nhưng tôi sợ làm bố mẹ buồn.

Và rồi tôi lại tiếp tục sống trong những tháng ngày bế tắc của tuổi trẻ... Bởi vì tôi đã bất lực trong việc đối thoại với bố mẹ tôi.

Bình luận Xem thêm
Bình luận (0)
Xem thêm bình luận