18/08/2008 07:07 GMT+7

Hành trình "xương thủy tinh" - Kỳ cuối: Quà tặng của đời

NGUYỄN THỊ THU HƯƠNG
NGUYỄN THỊ THU HƯƠNG

TT - Cố lên con nhé, hãy cố lên. Hội của mẹ, con có thấy không, cuộc sống sẽ thú vị hơn khi chúng mình nhìn qua lăng kính thủy tinh. Thủy tinh trong veo chứ không còn nặng nề đáng sợ. Cảm ơn món quà mà cuộc đời đã ban tặng cho chúng ta: được sống, được ở bên nhau và được chiêm ngắm cuộc đời qua lăng kính thủy tinh.

qgeoC9IB.jpgPhóng to
Nghe đọc nội dung toàn bài:

Cuộc thi "Chuyện đời tự kể" của báo Tuổi Trẻ đã trở thành một mốc đánh dấu sự thay đổi cuộc sống của mẹ và con, mang đến bao nhiêu là niềm vui, thổi vào căn nhà nhỏ của gia đình mình những luồng tin yêu cuộc sống. Sáng nay con tươi tắn, diện áo mới trắng tinh. Mẹ bế con đặt lên xe, nào chúng ta đi dự lễ trao giải cuộc thi.

Luồng tin yêu thổi về

Chúng ta đã được nghe rất nhiều câu chuyện xúc động! Chuyện của một bác ở tận ngoài miền Trung, lặn lội vào nhận giải thưởng thay con vì con bác vừa mới mất. Thật là một người cha nghèo đáng kính vô cùng: cả đời gắn với chiếc xe đạp lọc cọc chở mướn chở thuê và lần lượt chở những đứa con vào đại học... Mình còn gặp một cô rất xinh đẹp mà lại bị nhiễm HIV, cô sắp sinh em bé đấy! Mẹ cũng rất xúc động nghe câu chuyện của một cô bị căn bệnh ung thư hành hạ, đau đớn, vậy mà cô vẫn vui vẻ, tươi cười và đi giúp đỡ nhiều người khác!

Nghe câu chuyện của mọi người, mẹ thấy chúng ta thật là may mắn: bố mẹ còn sức khỏe, chúng ta vẫn còn nhà, bệnh của con tuy là rất khó khăn nhưng chúng ta còn có thời gian phía trước. Con sẽ sống, chúng ta sẽ không ngừng hi vọng rằng cây đời sẽ mãi trổ hoa!

Mẹ đi mua khung kính lồng giấy chứng nhận đoạt giải ba "Chuyện đời tự kể" của con treo lên tường, con chắp tay sau lưng ngồi ngó nghiêng lại cứ gật gù ra chiều vui khoái lắm. Nhà mình hồi này nhiều người điện thoại hỏi con không hà, mẹ thành thư ký cho Minh Hội rồi đấy nhé.

Ở buổi trao giải về, mẹ lại càng khẳng định tri thức rất là cần, con quan sát mà xem những người thành đạt phần lớn là học hành tới đầu tới đũa. Đi học, đi học lại Hội ạ, hai mẹ con đội mưa tới thị trấn Hóc Môn, thầy hiệu trưởng cùng các cô ồ lên: "Xương thủy tinh, Xương thủy tinh đó hả?". Thầy rất là ưu ái, miễn học phí cho con. Không được thầy ơi, tôi còn khỏe chân khỏe tay, không thể nhận quà một cách vô lý thế. "Vậy thì tôi không cho chị, tôi giảm cho cháu năm mươi phần trăm, cái này là chị phải bằng lòng đấy nhé”.

Con theo học ở đó quay qua quay lại gần hai năm rồi, học bằng A, học vi tính, học lập trình, học đồ họa và thi lấy bằng B vi tính. Lại nữa, sáu tháng sau ngày trao giải, trên mạng có quá trời người "chát chít" với con, động viên, có khi là giỡn vài câu cho con cười cứ như là đời thật. Rồi lại thêm một chuyện hạnh phúc: con viết cái gọi là blog bắt chước người ta, vậy mà những câu chuyện nửa người lớn nửa trẻ con lọt ngay vào mắt hội đồng quản trị của một mạng điện tử có tên là Ngôi sao blog.

Điều kỳ diệu đo được bằng centimet

y6wRU54J.jpgPhóng to
Đỗ Minh Hội tập đi tại nhà. Ảnh: Thanh Đạm
Giữa bao nhiêu con người trên thế giới ảo đa màu sắc ấy, nào nhà văn nhà thơ, nào công an bác sĩ, con bé nhỏ ắt lọt thỏm đi, ấy vậy mà giải Tấm gương người ta lại trao cho con, lại còn trịnh trọng mời con về làm quản trị cho mạng ấy mới ly kỳ làm sao chứ. Có ký hợp đồng đầy đủ, con dấu chứng thực đỏ như son, con có lương, lại còn có cả tiền đi học. Người phụ trách cơ quan ấy bảo muốn tặng con cái cần câu: tặng con cá cũng tốt, nhưng tặng cái cần còn tốt hơn nữa.

Bây giờ con đã rành rẽ, con vui say tìm tòi ra rất nhiều điều kỳ thú của cuộc đời, ai gọi đến mạng Ngôi sao blog tư vấn kỹ thuật này, chia sẻ buồn vui tuổi teen này là cứ chỉ đòi gặp tư vấn Xương thủy tinh - Đỗ Minh Hội. Có một việc buồn cười lắm, một chị kia đau khổ chuyện tình duyên mà lại nằng nặc đòi gặp Xương thủy tinh, vì "chỉ em ấy mới trong sáng và đủ bản lĩnh giúp tôi gỡ rối tơ lòng. Tôi chỉ muốn gặp Xương thủy tinh thôi chứ không là ai khác". Bao nhiêu điều hạnh phúc, bao nhiêu là chuyện lạ lùng, cả một cuộc thi mãi tít ở ngoài Trường đại học Bách khoa Hà Nội cũng đọc blog của con, giải blog Niềm tin của họ cũng dành trao cho Minh Hội.

Con đã bộc lộ những khả năng mà mẹ không thể ngờ. Con lao động say sưa, sức chịu đựng cũng không kém gì một người trai trẻ, vừa làm vừa học, vừa chữa trị, hình như trong thân hình nhỏ bé ấy có một sự sống mới hồi sinh. Và lạ chưa, Minh Hội với sự rèn luyện, nỗ lực không ngừng đã tự đứng lên bằng hai chân yếu ớt của mình sau hơn một năm sự kiện "Chuyện đời tự kể". Trong một buổi giao lưu với bè bạn mạng Ngôi sao blog, con còn co chân lên... chạy trước sự ngỡ ngàng, vui sướng cộng thêm chút lo lắng của mẹ.

Nhớ ngày trước khi con chẳng thể đi, chỉ lê lết loay hoay trong nhà, mẹ suốt ngày đo chiều cao của con bằng ba viên gạch lát sàn, ba nhân bốn là mười hai, đo mãi đo hoài mà con cũng không dài quá ba cục gạch. Chuyện cực kỳ đặc biệt là hôm nay con có thể đứng, sau hai năm con tự đo chiều cao và đánh dấu bằng vạch đỏ trên tường, mỗi ngày mỗi một nhích hơn, hôm nay đã được một mét ba rồi đấy. Thật là kỳ diệu!

Bác sĩ bảo cứ đà này Hội có thể cao một mét năm mươi, trả Hội về cho mẹ Hương thôi. Bác sĩ chịu, mẹ Hương cứ toàn quyền điều trị cho Hội theo cách nào mà mẹ Hương với Hội thấy là hợp lý.

Còn có một thứ thuốc khác chữa cho căn bệnh vô phương cứu chữa của con, con vẫn giữ bí mật, nhưng mẹ xin kể ra đây cho mọi người cùng vui vẻ: "Tư ơi, Tư đừng chết nhé, đợi Sún thi đại học y, Sún quay về chữa bệnh cho Tư” - đây là lời của một cô bé khi liên lạc với Đỗ Minh Hội - tư vấn viên của Ngôi sao blog, và em đã động viên con như vậy. Và đây là lời một bạn đọc khác từ cửa khẩu Tân Thanh, Lạng Sơn: Xin các bác sĩ y khoa nếu lấy bất cứ bộ phận nào trên thân thể tôi mà cứu cháu Hội, tôi xin sẵn sàng, và tôi muốn được tiến hành càng nhanh càng tốt...

Những gam màu của mẹ

qBx8EID6.jpgPhóng to
Đỗ Minh Hội (trái) - quản trị trang và Cao Mạnh Tuần - giám đốc điều hành Ngôi sao blog. Ảnh: Tự Trung
Đã bao năm mẹ gồng mình chống đỡ tất cả, và lúc nào cũng nhấp nhổm cho một sự ra đi, về cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Sẵn sàng cầm cố, bán chác nhà cửa, sẵn sàng đương đầu với sự thất bại của việc chữa bệnh cho con. Có nghĩa là mẹ chuẩn bị tinh thần cao nhất cho một sự chấp nhận. Ngay cả thú vui mà mẹ không để cho ai biết là ghi chép lại những gì xảy ra quanh cuộc đời, mẹ cũng cho nó tiêu tan bằng cách đốt sạch những bản thảo, là những mảnh giấy to nhỏ đủ màu mà mẹ đã từng viết, mang bán ve chai những cuốn nhật ký âm thầm...

Những đổi thay kỳ diệu với con đã lan sang mẹ. Mẹ cũng nhận được nhiều lời an ủi, niềm khao khát được viết lại cháy lên. Bác nhà báo đã từng chắt chiu bài viết của con lại động viên mẹ: "Cô hãy tiếp tục viết". Ừ nhỉ, tại sao lại không? Tại sao mẹ không đi tìm lại chính mẹ với bao nhiêu khát khao, bao nhiêu mơ ước. Tại sao mẹ lại phải bóp chết mạch sống của chính mẹ khi cuộc đời rất đẹp tươi, và chỉ cần mạnh dạn một chút thôi là mẹ có thể góp cho đời một gam màu tươi rói. Và tại sao lại không viết để mọi người thấy được độ khốc liệt của căn bệnh "xương thủy tinh", mà nếu lầm lũi đi một mình các bà mẹ trẻ khó lòng đứng vững. Rất có thể sẽ xóa đi được tiếng khó và thay vào đó nụ cười.

Và mẹ đã viết nên Hành trình "Xương thủy tinh" để đáp đền cuộc sống. Mẹ nợ cuộc đời như vậy là nhiều quá, nếu cứ vay trả cho đầy đủ thì mẹ chẳng trả lại được đâu. Về vật chất thì mẹ là một người nghèo, về tinh thần thì mẹ cạn trí. Nên mẹ đã làm thủ tục hiến xác cho ngành y. Khi mẹ chết đi, ngành y sẽ lấy xác xương mẹ nghiên cứu để tìm ra cách chữa những bệnh khó khăn cho trẻ con, cho những đứa trẻ như con, Hội ạ.

Báo Tuổi Trẻ đã bất ngờ mở ra một ngày mới trong hành trình của cuộc đời mẹ. Mẹ cảm ơn cuộc đời đã ban cho mẹ và con một sự kỳ diệu như thế.

Lăng kính thủy tinh

Đấy, Hội ạ, nhớ lại những chuyện cũ mẹ bỗng nghĩ suy: bao tháng ngày qua, dẫu rằng đã có những lúc mẹ quá đắng cay, nhưng rồi cuộc đời đã bù đắp cho ta nhiều lắm! Vậy mẹ nhắc con một điều cần phải nhớ: rằng sau này sống ở đời đừng bao giờ con trở thành một kẻ vong ơn, vì con đã mắc nợ cuộc đời nhiều lắm. Nợ nghĩa, nợ tình con cần phải trả. Trả bằng cách cố mà sống, cố mà rèn luyện.

Bệnh của con nếu chẳng may có diễn biến xấu, con cũng không được bi quan. Con hãy đáp đền cuộc đời, đáp đền bố mẹ bằng một nghị lực, một tinh thần vui vẻ. Con làm được chứ con trai? Mẹ đâu có đòi hỏi con nhiều. Con hãy chịu đựng, tập luyện, tiếp nhận những kiến thức. Cố lên con nhé, hãy cố lên. Hội của mẹ, con có thấy không, cuộc sống sẽ thú vị hơn khi chúng mình nhìn qua lăng kính thủy tinh. Thủy tinh trong veo chứ không còn nặng nề đáng sợ. Cảm ơn món quà mà thượng đế đã ban tặng cho chúng ta: được sống, được ở bên nhau và được chiêm ngắm cuộc đời qua lăng kính thủy tinh.

Những dấu chân đẹp giữa đời

7zaOwjBj.jpgPhóng to
Đọc Hành trình "Xương thủy tinh" (NXB Trẻ và Tủ sách Tuổi Trẻ, tháng 8-2008), tôi đã gặp một cuộc hành trình lạ lùng: càng đi về những mảnh đất xa hơn, hẻo lánh hơn, tối tăm hơn, gian khó hơn, lại chính là lúc cả cái "gia đình xương thủy tinh" ấy càng đến gần hơn với một mảnh đất mới khác, mảnh đất rộn rã, ngập tràn ánh sáng của tình người, của ước vọng tương lai đã biến thành hiện thực...

Và, trên mảnh đất mới này, hành trình "xương thủy tinh" vẫn tiếp tục, "nhưng không còn nặng nề, u ám mà đã nhẹ nhõm hơn, vui tươi hơn". Thu Hương đã viết vậy trong "Lời cuối". Tôi xin thêm vào: Cuộc hành trình giờ đây còn đến để sẻ chia, đến để tay nắm lấy tay, đến để nụ cười tiếp với nụ cười, cùng những phận đời ở những nơi nghèo khó.

Phải thú nhận rằng càng đọc tôi càng bị lôi cuốn. Cái lôi cuốn của sự sống động, chân thật, của chất sống ngồn ngộn của sự kiện, chi tiết bất ngờ... Nhưng trên hết, đậm nhất ấy là sự xúc động, rưng rưng khi trong mỗi trang sách ta đều gặp một nỗi đớn đau, có lúc đến quặn thắt, tận cùng và cùng lúc trong mỗi trang sách ấy ta lại gặp một nghị lực và một tình yêu thương đến kỳ lạ của một người mẹ trẻ...

Người mẹ trẻ cứ xốc con bước tới và để lại những trang viết về cuộc hành trình như để lại những dấu chân đẹp giữa đời.

HvORPJs4.jpgPhóng to

Chị Thu Hương phát quà cuối năm học cho trẻ em nghèo trong xóm

TT - Tôi không thể cầm lòng khi đọc câu chuyện Hành trình "xương thủy tinh" vào dịp Vu lan. Cũng là một người mẹ, tôi hiểu những lo lắng, đau đớn của chị mỗi khi con mình bị bệnh.
Nghe đọc nội dung toàn bài:

Bệnh thông thường của con cũng khiến người mẹ đứng ngồi không yên, cháy gan cháy ruột vì thương con, huống gì con trai của chị vướng vào căn bệnh quái ác như thế. "Con mà chết thì mẹ sống sao nổi!", người mẹ nào cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng phải làm điều gì đó để cứu lấy con mình. Chị đã làm được điều đó. Tôi rất xúc động trước nghị lực của chị, vượt lên tất cả chồng chất khó khăn để kiếm được tiền mua thuốc trị bệnh cứu con. Tình yêu của chị dành cho con qua từng dòng suy nghĩ và mỗi việc chị làm, tất cả khiến tôi thật sự kính trọng.

* Tôi hiểu đằng sau những dòng chữ trong Hành trình "xương thủy tinh" là nước mắt, nỗi khổ đau và niềm tin mãnh liệt của người mẹ trẻ Nguyễn Thị Thu Hương. Đó là nỗi đau đến quặn thắt tột cùng nhưng từ đó cũng là hi vọng nhỏ nhoi cho sự sống của con. Có những nỗi đau đè phủ lên con người chị, nhưng cũng chính những nỗi đau đó làm chị trở nên mạnh mẽ phi thường. Chính câu nói "Phải sống dù là sống trong cõi chết" là nghị lực của chị và truyền cho con. Chị đã đem lại cho con trai Đỗ Minh Hội sự sống.

* Tôi cho rằng gia đình chị Hương đã nhận cái rủi, nhưng trong đó cũng có cái may. Cái rủi là Hội bị căn bệnh quái ác, cái may là Hội có được người mẹ tuyệt vời như thế. Hơn tất cả mọi loại thuốc, chính tấm lòng biển rộng của chị Hương là thuốc nhiệm mầu cho bệnh của Hội và cũng là đôi cánh nâng bước cho Hội đi tới. Giả sử Hội bị bệnh nhưng có người mẹ buông xuôi, luôn nghĩ đến cái chết... thì kết quả sẽ ra sao? Người mẹ bao giờ cũng mang lại sự sống cho con, qua trường hợp của Hội chúng ta thấy điều đó rõ nhất, ý nghĩa nhất.

Tôi dự định tặng một ít tiền cùng góp tay giúp gia đình chị Hương vượt qua cơn khó, nhưng nghĩ lại thôi. Bởi tôi hiểu con người nghị lực như chị Hương sẽ khó lòng nhận. Chị sẽ tự làm tất cả để nuôi lớn con mình, như chị đã từng làm trong bao năm qua là những năm gian khó nhất.

* Tình cờ sáng 15-8, ngày Vu lan, tôi mua một tờ báo Tuổi Trẻ về đọc. Câu chuyện mẹ con chị Hương đã gây xúc động mạnh trong tôi. Tôi mang tờ báo về nhà đưa cho mẹ đọc. Tôi nói: "Mẹ à, có câu chuyện này rất hay, cảm động lắm. Con muốn mẹ đọc". Mẹ tôi đọc xong và khóc. Những ngày sau, tôi tiếp tục mua báo, mẹ tôi lại khóc mỗi khi đọc.

Còn tôi bỗng nhớ về những ngày đã qua, những lần tôi bị bệnh. Dù chỉ là sốt, đau bụng, mẹ tôi cũng đã quay quắt như thế nào. Nếu tôi bị bệnh như Hội, không biết mẹ tôi sẽ đau lòng bao nhiêu nữa. Mẹ tôi nói về câu chuyện "xương thủy tinh": "Có những câu chuyện như vậy thì những người con mới hiểu lòng mẹ cha. Nhưng nước mắt luôn chảy xuôi con à”.

Cảm ơn Tuổi Trẻ vì một câu chuyện thức tỉnh tôi trong mùa Vu lan.

* Cảm ơn Tuổi Trẻ đã đăng một câu chuyện xúc động như vậy. Tôi sẽ gửi bạn bè xem câu chuyện này, để thấy quanh mình còn bao hoàn cảnh khó khăn đến vậy mà vẫn nghị lực đi tới. Tôi cho rằng những câu chuyện nhân văn như vậy cần được nhân rộng trong mọi người.

Mong chị Hương luôn mạnh mẽ như chị đã từng thế. Mong chị có thật nhiều sức khỏe để làm được thật nhiều việc ý nghĩa cho con. Mong niềm vui sẽ đến với gia đình chị.

NGUYỄN THỊ THU HƯƠNG
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên