29/10/2016 09:15 GMT+7

Nỗi buồn hoàng hôn

BÚT BI
BÚT BI

TTO - Bình minh: Bạn Hoàng hôn này, có chuyện gì mà bạn khóc rưng rức thế kia?- Hoàng hôn: Tôi buồn. Tôi cám cảnh cho thân phận của mình...

- Bình minh: Trời, bạn có phải là thanh niên tuổi mới lớn đâu mà bây giờ lại rơi vào tâm trạng tuổi biết buồn? Từ thời khai thiên lập địa vũ trụ này, bạn và tôi đã có mặt rồi và có bao giờ tôi thấy bạn rơi vào tâm trạng thế này đâu.

- Hoàng hôn: Đúng là từ thời vũ trụ này ra đời, tôi và bạn đã có mặt. Khi bạn xuất hiện thì tôi lui về nghỉ ngơi, còn khi tôi xuất hiện thì bạn đi ngủ. Bình minh là khởi đầu của một ngày mới, còn Hoàng hôn tôi là kết thúc một ngày. Suy cho cùng, chẳng có ai quan trọng hơn ai...

- Bình minh: Bạn nói chính xác. Sự hiện diện của chúng ta là điều tất yếu, là quy luật của trời đất, tương tự như trăng tàn rồi cũng khuyết và khuyết chỉ là một sự chuyển tiếp để chờ khi trăng lại tròn. Thế thôi...

- Hoàng hôn: Đấy, chúng ta chẳng có ai quan trọng hơn ai, nhưng sao bạn Bình minh thì luôn được ví von với những điều đẹp đẽ, còn tôi thì luôn bị gắn với những chuyện tiêu cực, tệ hại... Cứ mỗi lần có ông quan nào làm chuyện sai trái khi về hưu là người ta lại lôi tôi ra gán ghép, rồi còn ví von đó là bệnh “Hoàng hôn nhiệm kỳ”. Hỏi sao tôi không buồn?

BÚT BI
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên