31/08/2008 00:05 GMT+7

Đàn ông và cung xử nữ!

TRÍ MINH
TRÍ MINH

TT - Câu chuyện làm chồng của một người đàn ông, mà cũng có thể là của hàng trăm, hàng ngàn người đàn ông khác...

9AHKAnqz.jpgPhóng to
TT - Câu chuyện làm chồng của một người đàn ông, mà cũng có thể là của hàng trăm, hàng ngàn người đàn ông khác...
Nghe đọc nội dung toàn bài:

Tôi là một người đàn ông sinh ra ở cung xử nữ - một cái cung mà theo tử vi là những người có lối sống hết sức thực tế. Tóm lại là vô cùng khô khan và có thể nôm na dí dỏm là chuyên xử... phụ nữ!

Những "thông điệp" từ vợ!

Tôi tự nhận thấy mình là người chồng tương đối mẫu mực, nếu nói theo giọng điệu của bọn đàn ông trong cơ quan thì tôi còn là chồng ngoan nữa đằng khác. Luôn từ chối 9/10 cuộc nhậu nhẹt bù khú với lý do công khai: "Vợ chờ cơm, khổ lắm!". Mặc chúng bạn cười nhạo và bình phẩm các kiểu, tôi phớt lờ tất cả. Căn bản là tôi thích về nhà nghỉ ngơi sau một ngày quá mệt mỏi, và chả muốn cái cảm giác váng vất bám theo mình vào tận cơ quan sáng hôm sau. Vâng, tôi được vợ cho 10 điểm về khoản này.

Nhưng cô ấy vẫn không hoàn toàn hài lòng về tôi. Tôi làm việc trong một đơn vị kinh doanh, công việc khá căng thẳng, về đến nhà đã mệt lử. Có những buổi tối về nhà tôi chỉ muốn nằm vật ra giường ngủ một giấc cho sướng. Nhưng còn bổn phận đàn ông? Tôi rất yêu vợ nhưng thú thật, nhiều lúc sự mệt mỏi lấn át cả ham muốn. Thế là tôi vô tư ngủ.

Không ít lần, khi về nhà tôi cảm thấy cô ấy muốn chuyển một thông điệp đến tôi về "buổi tối thần tiên": ăn mặc khêu gợi, bông lơn tôi bằng những từ rất sex... nhưng mắt tôi cứ díp lại sau bữa ăn. Và đến khuya, dù đã nỗ lực đánh răng những hai lần, rửa mặt cho tỉnh ngủ, khi lên giường chỉ vừa đặt lưng mấy phút là tôi đã khò khò.

Một buổi sáng tôi thức dậy sớm, quay sang vợ thì thấy cô ấy đang ngủ vùi, mặt úp vào gối. Tôi vào phòng làm việc, mở đèn thì giật mình vì màn hình máy tính phủ đầy những miếng giấy dán lời nhắn của vợ. Chúng được viết lúc 12 giờ khuya, đầy những trách móc đẫm nước mắt: "...Anh không hề yêu em, cuộc hôn nhân này chỉ là giả dối...", "...Em không còn quyến rũ nên anh bỏ xó em như thế...", "...Anh có biết như thế là xúc phạm tự ái đàn bà của em không?...", "...Em nằm khắc khoải đợi anh còn anh thì ngáy ầm ầm như kéo gỗ"...Trời ạ, tôi có ngờ đâu chỉ vì sự vô tâm của tôi mà nàng suy diễn lung tung như thế!

Theo lời than vãn từ bọn bạn vong niên của tôi, với đa số phụ nữ - cụ thể là các bà vợ - chả phải chỉ có các lão sinh ra ở cung xử nữ là tập hợp các kiểu "vô” - từ vô tình, vô tâm, vô cảm đến cả... vô duyên - mà tất tần tật tên nào có khả năng mọc râu đều như thế cả!

Nhưng sự việc không chỉ có thế. Tôi cố gắng thắng sự mệt mỏi để làm nàng hiểu là tôi vẫn yêu nàng như ngày nào. Khổ nỗi vấn đề mới lại phát sinh, từ cái bệnh ngồi lê đôi mách của các bà. Nàng dấm dẳng với tôi : "Chị C. ở phòng em, chồng chị ấy đã gần 50 mà ngày nào cũng... đòi. Còn anh, U-40 mà cứ như ông cụ 80-90 ấy. Cả tháng bấm đốt chưa đầy bàn tay!".

Trời, chả lẽ tôi lại phải chạy theo chỉ tiêu lên giường của các bà trong phòng cô ấy, nếu đấy là bệnh thành tích ảo thì sao nào? Tôi phân tích với vợ về chuyện chất lượng ăn đứt số lượng nhưng cô ấy vẫn không chịu, quy tiếp cho tôi cái tội: "Lạnh nhạt chuyện vợ chồng vì hết cảm hứng với vợ! Anh không có tim!".

Tôi có tim hay không?

Lắm lúc chứng kiến những giọt nước mắt ràn rụa của vợ vì những "tội ác" do tôi gây ra, thường từ sự vô tâm vô tính của mình, tôi cũng có thoáng nghĩ: "Hay là mình không có tim như cô ấy nói?". Mà cũng có thể như thế thật, tôi ở cung xử nữ cơ mà, là dạng đàn ông không sống trên mây mà chỉ bò sát mặt đất, nhìn đời bằng mắt kính cận 10 điốp chứ chả phải kính mát màu hồng!

Có lần kỷ niệm 8-3, cái ngày ấy thì dù có bị thần kinh phân liệt thể hoang tưởng tôi vẫn nhớ mồn một. Đấy là ngày 8-3 đầu tiên sau khi chúng tôi có con gái đầu lòng. Tối đó tôi âm thầm kỷ niệm ngày của vợ bằng cách để vợ ngủ yên giấc trọn đêm và anh dũng lấy tăm chống mắt, thức thay tã cho con. Sáng đấy tôi vẫn cư xử bình thường với vợ nhằm gây hiệu ứng đặc biệt cho buổi chiều. Vợ tôi đi làm có vẻ rất hứng khởi, có lẽ cô ấy đinh ninh sẽ có cái gì đó ấn tượng (từ tôi) ở cơ quan đón chờ cô ấy.

Thú thật là tôi đã cân nhắc rất nhiều giữa hoa hồng và... thịt bò trong buổi sáng hôm ấy. Cả hai thứ đều đắt nhưng một thứ chỉ ngắm no mắt rồi thôi, còn một thứ vừa no bụng lại còn bổ đủ bề, rất hợp với tạng bị hạ huyết áp như vợ tôi. Tôi lại rất có tay nghề trong món bò lúc lắc. Thế là chiều đấy tôi về sớm, trổ tài làm một cân thịt bò non tơ, mềm mướt.

Đúng 5g30 vợ tôi về, nghe tiếng dựng chống xe là tôi linh cảm chuyện chẳng lành. Quả nhiên, vợ tôi ùa vào, mặt sưng lên, vừa nói vừa khóc: "Tôi có phải là vợ anh không? Cả ngày nay tôi đau khổ như thế nào anh có biết không? Phòng tôi ai cũng có hoa chồng gửi vào, chúng nó cứ đi ra đi vào ríu rít, mặt vác lên trời. Còn tôi thì cụp mặt cun cút như con mèo ăn vụng ấy...". Tôi nhoẻn cười, chỉ vào mâm thức ăn đang bốc khói nghi ngút: "Quà 8-3 của em đây. Anh tự tay làm đấy. Chúc em ăn xong lại càng xinh đẹp, đáng yêu!". Ối trời, cô ấy gào tướng lên: "Tôi cần hoa hồng chứ không cần thịt bò! Anh hiểu chưa?"...

Dại thật, có tên đàn ông xử nữ nào kỷ niệm 8-3 cho vợ theo kiểu ngon-bổ-vệ sinh như tôi không nhỉ? Thay vì chỉ tạt ngang lề đường xìa cho một cô gái dăm chục ngàn lấy bó hoa thì tôi đã được vợ cho ngay 10 điểm; việc gì phải vào chợ chen lấn lựa thịt, về nhà lụi hụi tẩm ướp, chiên xào, bày biện kiểu cọ để rồi vợ sổ toẹt cả. Dại gì mà dại thế nhỉ?

Người ta bảo phụ nữ yêu những thứ phù phiếm, có sai đâu! Khổ nỗi cái thằng tôi chả quen với các thứ cao lương mỹ vị ấy - tin nhắn, hoa hồng, quà cáp... Tôi chỉ thấy tự tin với khoai sắn trùi trũi, tóm lại là dạng "lương thực cơ bản" trong tình yêu thôi!

Và còn nữa, tôi thật sự không hiểu cái nào quan trọng hơn với vợ tôi khi nàng bệnh: nhận vài tin nhắn sến kiểu: "Anh yêu em, sức khỏe em đã khá chưa?" hay là được cạo gió, mátxa chăm sóc từ chân tóc đến ngón chân út suốt cả buổi tối? Tất nhiên là tôi chọn phương án 2, rất thực tế. Đã mệt bở hơi tai vì chăm sóc nàng, nhưng vẫn bị một câu thòng: "Sao anh chỉ biết cạo gió mà chẳng biết lãng mạn gì cả? Mỗi lần cô bạn phòng em bị bệnh, chồng nó nhắn cho nó cả lô tin mùi mẫn thấy mà phát thèm!".

Nghe thế tôi cáu tiết: "Thế cái lô tin nhắn mùi mẫn ấy có làm hết bệnh được không?". Vậy là nàng rơm rớm nước mắt...

Cái cung xử nữ làm khổ đời tôi như vậy đấy! Tôi yêu vợ, luôn muốn làm cô ấy hạnh phúc, nhưng hệ của tôi không tương thích với cô ấy. Cứ như TV nội địa đời đầu làm sao mà coi được truyền hình cáp, được hình thì mất tiếng, lúc có lúc không...

Vợ ạ, cái thằng chồng xử nữ như anh chỉ biết mộc mạc yêu vợ như thế thôi! Nếu bây giờ em có bảo anh móc tim ra để chứng tỏ tình yêu như các anh si tình hay thề thốt ấy thì anh vẫn... từ chối em ạ. Anh cần trái tim để tiếp tục sống, để đi làm kiếm tiền lo cho em và con đầy đủ, thế thôi. Đành ngàn lần, vạn lần xin lỗi em!

TRÍ MINH
Trở thành người đầu tiên tặng sao cho bài viết 0 0 0
Bình luận (0)
thông tin tài khoản
Được quan tâm nhất Mới nhất Tặng sao cho thành viên